Ánh sáng chói mắt ấm áp phả  mặt.
Căn phòng tẩm điện  bố trí và sắp đặc  quen mắt, hình như khá tương tự với tẩm điện ở Vương phủ tại kiếp , trong  cũng sinh  một loại cảm giác về  chốn xưa   lên lời.
Có điều hiện tại   là lúc nghĩ những thứ  bởi vì  qua  , tâm trạng của Ninh Ân   lắm.
“Chậm, chậm một chút!” Ngu Linh Tê lảo đảo, .
Nhịp bước của Ninh Ân  qua thì  quan tâm, nhưng vì chân  dài nên nàng cũng khá khó khăn đuổi kịp.
Ninh Ân ngoảnh mặt  ngơ, trở tay đóng cửa  mang theo Ngu Linh Tê  đến  giường lớn  chạm trổ bên trong.
Cây đèn hoa chiếu xuống đất sáng sủa thật sống động, chậu than tỏa  khí âm, lò lửa đốt hương, nhưng   Ninh Ân chỉ che lấy dáng vẻ keo kiệt   đổi như sương tuyết ngàn năm.
Hắn cởi áo khoác xuống  tùy ý vứt  mặt đất, xoay    giường nhỏ  Ngu Linh Tê, giống như  đang suy nghĩ nên xử lý lễ vật  từng cho  “nhận hết nhục nhã” như thế nào.
Không   thừa nhận, Ngu Linh Tê  thích hợp mặc màu đỏ kiều diễm, da trắng như tuyết mày đen như mực, quần đỏ  đến mức giống như  thể  tầm mắt đốt lửa, nhưng  chỉ cảm thấy  cản trở  gai mắt.
Vô cùng gai mắt.
Mắt Ngu Linh Tê thấy con ngươi  chậm rãi nheo  thì  lúc tính sổ  đến .
Cũng    định  gì, chỉ thấy một chủy thủ mỏng như nước hiện  giữa ngón tay , chuyển động hờ hững ở đó.
“Tới đây.” Hắn .
Ngu Linh Tê suy nghĩ một chút,  hai bước đến gần .
Ninh Ân  nâng mắt lên, nàng  chậm rãi  tới hai bước nữa, làn váy hầu như dán lên đầu gối của .
Lúc , Ninh Ân mới chậm rãi giương mắt  nàng, mũi d.a.o giữa ngón tay  lên dọc theo tay áo đang rủ xuống của nàng, qua khỏi khuỷu tay, rơi lên vòng eo dịu dàng thắt chặt của nàng.
Chủy thủ đặt ở  vải áo  cảm giác  đặc biệt, dường như cách mấy tầng xiêm y cũng  thể cảm nhận  sự lạnh lẽo và sắc bén, u ám của nó.
Tiện thể mũi d.a.o khẩy một cái, chỉ   tiếng xoẹt của vải vóc rách vang lên, đai lưng của Ngu Linh Tê cũng theo tiếng đó rơi xuống.
Nàng run rẩy,   động đậy.
Chủy thủ Ninh Ân di chuyển lên  nữa, rơi  đường viền chập trùng  n.g.ự.c của nàng,  khẩy một cái, vạt áo đứt , hỉ phục chất liệu  và xinh   nới rộng  tới khủy tay,  lộ  quần trắng thuần bên trong.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/ga-cho-my-nam-phan-dien/chuong-218-ga-cho-my-nam-phan-dien.html.]
Xuống chút nữa là cạp váy.
Hỉ phục hào hoa sang trọng theo lưỡi d.a.o của  cứ  cắt  từng mảnh, tróc , biến thành một đống vải rách xinh  lung linh, xếp từng tầng  chân Ngu Linh Tê giống như hoa văn của ngọn lửa đang cháy rực.
Cho đến khi chỉ còn  váy quần trắng thuần bên trong, thánh thiện như tuyết.
Sợ ? Đương nhiên .
Nếu kiếp , Ngu Linh Tê  đưa  vương phủ đương nhiên sẽ cực kỳ sợ hãi.  hiện tại, Ngu Linh Tê còn thậm chí  kịp tốn thời gian tiếc thương cho xiêm y xinh  cầu kỳ  mất ba tháng  thành .
Ai sẽ sợ   thích chứ?
Sau khi bụi bặm lắng xuống, Ninh Ân cũng  toại nguyện.
Mây đen đọng  trong lòng cũng từ từ đang tan , lúc từng mảnh hỉ phụ phiền phức  lướt xuống  , cũng là giờ phút thoải mái và tự do nhất của nàng trong mấy tháng nay.
Áo đỏ bừng  cắt  còn  vài mảnh  rơi xuống đất dính  khuỷu tay,   thái độ yêu phi, Ngu Linh Tê hằng giọng một tiếng, chủ động cởi nó  thả  chân như một mảnh ánh nắng chiều xinh  rơi xuống.
Nàng  thấy Ninh Ân ghét bỏ xiêm y   , nhưng cứ mặc áo với váy trong ít ỏi như thế cũng  giữ ấm , dù  chậu than ở đây vẫn  chút sợ lạnh.
Ninh Ân  thỏa mãn khi  hành động hiểu chuyện của nàng, cuối cùng coi như thu  d.a.o găm giữa ngón tay.
Mê Truyện Dịch
Ngu inh Tê nhặt áo khoác  vứt  đất bọc bản  , vải lót cổ áo  bằng lông Hắc hồ  nổi bật gương mặt nhỏ nhắn xinh xắn trắng loáng của nàng.
Ninh Ân nheo đuôi mắt, cũng   gì.
Ngu Linh Tê cũng thuận theo  lên, nhỏ giọng hỏi: “Người nhà    ở vệ… Làm khách ở phủ  của điện hạ, sợ họ sẽ lo lắng,    thể gửi thư cho  nhà  ?”
Hai chân thẳng tắp của Ninh Ân gát lên  giường nhỏ,  nhạo, : “Nàng  xem?”
Chuyện  toang .
Mấy tháng  nàng cũng dựa  việc đưa thư cho nhà báo bình an và an ủi, hẹn Ngu Hoán Thần hai ngày nữa. Sau hừng đông,  cắt đứt  bộ.
Quả nhiên, Ninh Ân chậm rãi lên tiếng: “Hình như, Linh Tê  nhầm tình hình của  hiện tại, một lễ vật sợ   tư cách đưa  yêu cầu.”
Hắn gọi  là Linh Tê.