Nàng ngủ  sâu,  mà  hề thức giấc.
Chậc, trái tim thực sự lớn.
Ninh Ân thổi thổi lông mi của nàng, thấy   động tĩnh gì liền cầm thuốc mỡ ở bên cạnh xoa lên vết thương của nàng.
Sau đó  vén chăn bông lên, chỉnh  tư thế, ôm cả  thể mềm mại  lòng.
Nâng tay áo dập tắt ngọn nến,  vô cảm thu hai cánh tay  và xếp chúng thành vòng cung  vặn với nàng.
Mê Truyện Dịch
...
Ngu Linh Tê cảm thấy  sắp c.h.ế.t ngạt.
Thắt lưng như  kẹp sắt trói chặt  thoát   khiến nàng gặp ác mộng cả đêm.
Khi tỉnh , trời  sáng choang, chăn đệm bên cạnh lạnh lẽo, Ninh Ân   còn ở đó.
Nàng xoa xoa mi,  phát hiện vết sẹo  cổ tay  bớt sưng  nhiều, đau đớn cũng  còn, còn  mùi thơm thuốc bắc nhàn nhạt.
Ngu Linh Tê tỉnh dậy, chiếc váy cưới  hỏng vẫn còn   mặt đất, khiến nàng nhớ  cuộc hỗn loạn đẫm m.á.u ngày hôm qua và những tên trộm đột nhập  phủ,  thứ cứ như một giấc mơ.
Nhớ bản    gặp ai cả đêm,   bây giờ  trong nhà như thế nào.
Ngu Linh Tê  dậy, một vài cung nữ thấp thỏm e dè mang chậu đồng, quần áo và các vật dụng khác  trong điện, xếp thành hàng.
Đại cung nữ dẫn đầu hành lễ : “Cô nương, mời  xuống giường rửa mặt chải đầu dùng bữa.”
Ngu Linh Tê  xuống giường, thấy quần áo, váy và áo choàng đều   sẵn trong khay, nhưng phụ kiện búi tóc  thiếu.
“Có  thiếu thứ gì ?” Nàng hỏi.
“Hồi cô nương,  thiếu.”
Cung nữ dẫn đầu : “Điện hạ dặn dò chỉ  những thứ .”
Ý của Ninh Ân?
Có  hôm qua đề cập đến việc trâm cài tóc bằng ngọc nên  chọc  chỗ đau của , vì  “trừng phạt” một chút ?
 rõ ràng   cho phép nàng về nhà lấy nó, Ngu Linh Tê  hiểu lắm.
Cung nữ đặt đồ đạc xuống và rời , thái độ vô cùng cung kính, nhưng  nhiệt tình,  lẽ thực sự coi nàng là một  hầu  sủng ái lấy sắc  phục vụ  khác.
Ngu Linh Tê  còn cách nào khác ngoài việc nhặt một chiếc đũa ngà  bàn, chỉ búi tóc thấp đơn giản, kết hợp nó với quần áo và váy mùa đông màu đỏ quả hạnh, ngược   một chút phong thái điềm đạm.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/ga-cho-my-nam-phan-dien/chuong-220-ga-cho-my-nam-phan-dien.html.]
Sau bữa ăn, nàng thử ló đầu  khỏi phòng ngủ.
Mái hiên xanh biếc tuyết rơi mờ mịt, sương mù lạnh lẽo bao phủ, nội thị cúi    mái hiên,    ngăn cản nàng.
Thế là lá gan của nàng cũng lớn hơn một chút, nâng váy bước  khỏi cửa,  loanh quanh khắp phủ.
Tuyết rơi thật dày, khắp nơi đều là một mảng trắng xóa mênh mông, nhưng một  hình dáng quen thuộc vẫn  thể nhận  .
Ngu Linh kiện gọi một nội thị đang  ngang qua với một hộp thức ăn trống rỗng và hỏi: “Điện hạ của các ngươi ?”
Nội thị bước sang một bên, cung kính : “Điện hạ đang giải quyết công việc ở sảnh phụ.”
Ngu Linh Tê  cảm ơn   về phía sảnh phụ,   cản trở suốt chặng đường.
Kỳ lạ, đây là  đầu tiên nàng đến phủ của Ninh Ân,   nàng  quen thuộc với từng viên gạch ngói ở đây như ?
Khi nàng bước đến sảnh phụ, Ngu Linh Tê mới hiểu cảm giác quen thuộc  đến từ .
Phủ  là nguyên mẫu của phủ Nhiếp Chính vương ở kiếp , ngay cả cách trang trí của sảnh phụ cũng gần giống y như ở kiếp .
Ninh Ân mặc một chiếc áo choàng bằng gấm màu tím sẫm, mái tóc đen  buộc một nửa, đội một chiếc ngọc quan, đang cầm một tấu chương  ở  giường xem, tay áo choàng với kết cấu tuyệt vời rủ xuống dọc theo mép giường,   một nếp gấp nào.
Liếc  mỹ nhân đang yên lặng dò xét đầu ở cửa, đôi môi mỏng của Ninh Ân khẽ kéo thành một đường, gọi: “Lại đây.”
Ngu Linh Tê thoải mái hào phóng bước , váy đung đưa khi nàng di chuyển, hai lọn tóc xõa xuống bên tai, điều  càng  tăng thêm vẻ dịu dàng và xinh  cho nàng.
Nàng thực sự  tài tình, dùng đũa ngà voi để búi tóc.
Một hình phạt nhỏ ngược   nàng chơi  hoa.
Mỹ nhân   tới  mặt, thấy  còn cái ghế thừa nào, nàng thản nhiên  sang bàn bên .
Trước mặt Ninh Ân là một đĩa bánh bột hạt dẻ hấp đường vàng óng, thơm phức và mứt sơn tra đỏ tươi, trong vắt.
Đôi mắt hạnh của nàng cong , sạch sẽ và sáng sủa như khi còn ở Ngu phủ, nàng chủ động hỏi: “Điện hạ ăn cơm ?”
Ninh Ân  trả lời mà thu  ánh mắt đang giằng co, ném tấu chương  chậu than.
Nhìn thấy ngọn lửa bốc lên và biến  thứ thành tro đen, thuận tay đẩy chiếc bánh bột hạt dẻ  bàn cho Ngu Linh Tê.
Ngu Linh Tê tưởng Ninh Ân đưa bánh bột hạt dẻ cho , mặc dù mới ăn sáng  đói nhưng vẫn lịch sự cầm lấy một miếng, chấm  mứt sơn tra chua ngọt, cho  miệng cắn một miếng.
Ninh Ân  nàng, vẻ mặt trở nên vi diệu.