Đầu ngón tay của Ngu Linh Tê run lên, nàng vô thức  mặt  chỗ khác.
Trải qua hai đời, khi nàng gặp  tình cảnh , nàng vẫn  khỏi bàng hoàng.
Ninh Ân dường như  thèm quan tâm đến sự tồn tại của nàng, sắc mặt  vô cảm mà bước , đón ánh sáng của nước bước  trong hồ tắm.
Tiếng nước vang lên “ào”, tầng  nước lay động như gợn sóng. Hắn  ở trong đó, cánh tay cường tráng đặt  vách hồ  bằng bạch ngọc, cằm  nâng lên.
Vết m.á.u khô đụng  nước, dòng nước từng đợt nhuộm một chút đỏ nhạt,   biến mất trong giây lát.
Làn  nước nhẹ nhàng bao bọc xung quanh, thỉnh thoảng   một giọt nước từ đầu ngón tay của Ninh Ân nhỏ xuống, gây  một gợn sóng nhỏ, cả   như một yêu tinh tuấn tú đang lạc lối nơi trần gian.
Cảm thấy phía  thật lâu   động tĩnh,  mở bừng mắt, nghiêng đầu hỏi: "Đứng ngây  ở đó  gì? Cần  dạy nàng cách “giúp” là như thế nào ?"
"..."
Ngu Linh Tê nuốt khan : "Không cần,    thói quen tắm  buổi sáng."
Nàng  một câu "điện hạ tự tắm rửa nhé",  đó liền cúi đầu   gian ngoài, dù  Ninh Ân cũng  thể tr.ần truồng đuổi theo nàng.
Sau khi vội vã chạy  ngoài, nàng mới phát hiện  tay  còn nắm chặt túi thơm,  quên đặt lên khay đựng xiêm y của .
Quên , đợi  tắm xong  đưa cho .
Mê Truyện Dịch
Ở gian ngoài, Ngu Linh Tê  nghỉ ngơi  giường nhỏ, nàng đặt túi thơm  lòng, từ từ đưa tay lên che đôi má nóng bừng của .
Quái lạ,   tại  nàng  hoảng hốt?
Đời   thể thản nhiên đối đãi như  với , nhưng đời   đến thì nàng   chút mất tự nhiên. Đại khái là do cuộc sống yên  quá lâu, da mặt càng ngày càng mỏng.
Ngu Linh Tê tự suy ngẫm một phen, nàng  dậy múc nước sạch, rửa mặt chải đầu đơn giản.
Hôm nay trời   gió, chỉ  tuyết rơi, tơ liễu bay lả tả.
Gian ngoài thông với hồ tắm nước nóng, cho nên thảm lông mềm mại nhiễm  nóng từ hồ tắm, dù  mở rộng cửa cũng  cảm thấy rét lạnh.
Thị tỳ mang  và điểm tâm  đây, Ngu Linh Tê bèn dựa  mép giường khắc hoa văn chạm trổ,  uống  chờ đợi,  thưởng thức cảnh tuyết trong sân.
Ninh Ân tắm rửa  y phục bước  thì  thấy hình ảnh .
Gian ngoài ấm áp như mùa xuân, thiếu nữ dung nhan mỹ lệ choàng áo tơ trắng đang dựa  cạnh giường, tay cầm tách , mái tóc dài mềm mại uốn lượn rũ xuống đến tận vòng eo, tạo thành một mảng đen  giường, nàng  cần  chuyện  toát lên vẻ hào hoa phong nhã.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/ga-cho-my-nam-phan-dien/chuong-225-ga-cho-my-nam-phan-dien.html.]
Ninh Ân thắt đai lưng bước tới, duỗi ngón tay khẽ vuốt sợi tóc lạnh như băng của nàng.
Ngu Linh Tê  đầu , khóe miệng cong lên: "Tắm xong ?"
Ninh Ân  xuống chỗ trống bên cạnh nàng, đầu tóc nửa ướt nửa bù xù khiến khuôn mặt  càng  vẻ  tuấn, góc cạnh,  vài phần ngạo mạn của đời .
"Ta  thấy qua  nào ném chủ tử ở hồ tắm, còn  thì chạy  ngoài  trò tiêu khiển."
Giọng  trầm thấp,  chút bất mãn.
Ngu Linh Tê  chút nghi ngờ, nàng đoán câu tiếp theo của  chính là một cách đe dọa vô cùng kỳ quặc nào đó,  đó   chiêm ngưỡng bộ dạng sợ hãi của nàng từ  cao.
Vì , nàng khẽ , pha một tách  nhỏ đẩy qua, dỗ dành : "Trời lạnh thế , để tóc ướt  dễ  cảm lạnh. Ta giúp điện hạ lau khô nhé?"
Ninh Ân khịt mũi “hừ” một tiếng, buông tóc nàng .
Ngu Linh Tê lấy một chiếc khăn mềm, lau khô mái tóc còn ẩm của   chải cho gọn gàng.
Cảm giác chạm  tóc Ninh Ân  , thậm chí cả chân tóc cũng  đen, sợi tóc luồn  giữa các ngón tay  cho Ngu Linh Tê  thích thú. Nàng kìm lòng  đậu chải tóc một hồi, cho đến khi nó khô  , nàng mới miễn cưỡng buông tay.
Ninh Ân  nàng mân mê tóc của ,   cầm một con d.a.o ngắn ba tấc đặt  tay nàng.- ,  truyện  hơn  app TYT -
Lưỡi d.a.o ngắn thoạt   sắc bén, mỏng manh tỏa  tia sáng lạnh lẽo.
Ngu Linh Tê vô thức căng thẳng, hỏi: "Làm gì?"
Ninh Ân nâng mí mắt, chỉ  cằm .
Lúc  Ngu Linh Tê mới phát hiện,  bận rộn cả ngày lẫn đêm,  cằm  mọc một đám râu mỏng màu xanh nhạt.
Người  thật sự khó ở,  chỉ  nàng cởi y phục,  ấm giường mà còn  nàng  những việc nhỏ như cạo râu cho ,  hầu trong vương phủ đều mặc kệ những việc  ?
Mặc dù trong lòng nàng chửi thầm, nhưng Ngu Linh Tê vẫn cầm lấy con dao,  thể sát  gần.
Quá gần,  chút  thể xuống tay .
“Làm thế nào?” Nàng hỏi một cách chân thành.
Ở đời , nàng cũng  bao giờ  những chuyện  mật như  với .
“Chậc”, Ninh Ân tặc lưỡi  chỉ  hộp ngọc trắng  chuẩn  sẵn ở khay bên cạnh: "Bôi cao thơm lên,  đó mới tiếp tục, sẽ  dễ  thương."