Nghĩ đến đây, Hoàng đế thở dài một tiếng.
Ông     vị trí  hơn hai mươi năm,  đầu  ,  trung cũng   trung mà  gian cũng   gian. Hầu như tất cả   đều  ngược ý của ông …
Lẽ nào, đây chính là sự trừng phạt của ông trời cho ông  ?
…
Người trằn trọc cả đêm  ngủ còn  Ngu Linh Tê.
Chân trời  bừng sáng, bên , Ninh Ân vẫn   chút tiếng động nào,  là    về cả đêm.
Hôm nay là ngày cưới của nàng, nàng  gả cho Tiết Sầm!
Ngu Linh Tê dùng sức  dậy.
Tuy  dù Ninh Ân  quan tâm đến chuyện , Ngu gia cũng sẽ  đành lòng để cho nàng xuất giá mù quáng như thế.
 Ninh Ân   như .
Giờ Thìn, lúc nàng đang trang điểm và mặc hỉ phục, cuối cùng Ninh Ân cũng xem như ung dung đến muộn.
Ngu Linh Tê   tiếng động  về phủ lập tức xoay  bò lên, theo tiếng động mà tìm đến thư phòng.
Thuộc hạ   thấy nàng  cửa  ngầm hiểu ý, chỉ ôm quyền  đó lui .
Ninh Ân khoác áo choàng,  mặt thấm xanh lạnh  ngủ cả đêm,  đang ném một ít công văn    nội dung gì  trong chậu than đang cháy.
Ánh lửa bùng lên,  vuốt vẻ ngọc chạm khắc  tỉ lệ quen thuộc trong tay.
Ngu Linh Tê  ở nơi đó một lát, nhịn    xuống đối diện , đè giọng : “Hôm nay là ngày thành hôn của , nhưng hỉ phục của     cắt hỏng .”
Ninh Ân nâng mắt  nàng.
Ngu Linh Tê càng nghĩ càng oan ức, nhăn mày: “Chàng đền cho  !”
Sắp tới lễ thành hôn, cuối cùng Ngu Linh Tê  thiếu kiên nhẫn.
Nàng cũng   Ninh Ân đang tính toán cái gì. Hay  thật sự  chuẩn  c.h.ế.t chung với nàng.
Rốt cuộc thì quy luật   nhất của một kẻ điên vẫn nên là “chết.”
Ninh Ân thấy hiếm khi Ngu Linh Tê sốt ruột như thế, trong mắt hiện lên ý  thật nhỏ,  dựa nửa   ghế: “Hiện tại  sẽ đền hỉ phục cho nàng, nhưng sợ là  kịp .”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/ga-cho-my-nam-phan-dien/chuong-233-ga-cho-my-nam-phan-dien.html.]
Thì   cũng   còn kịp ?
Ý chính của Ngu Linh Tê   là đòi lấy hỉ phục, nàng chỉ chờ những lời !
Gương mặt nàng nở nụ  yêu kiều, dịu dàng: “Nếu y phục  kịp thì mời điện hạ rời khỏi Ngu phủ như năm đó, hãy mang đến một thứ gì đó cho  hài lòng trong vương phủ để  của hồi môn.”
Nghe  ba chữ “của hồi môn”, đôi mắt Ninh Ân  nheo .
“Ta  lấy sự trong sạch của điện hạ.” Ngu Linh Tê nhấp môi .
Ninh Ân vu.ốt ve miếng ngọc chạm khắc  một tay, bất ngờ hỏi : “Lấy cái gì?”
“Sự trong sạch của điện hạ.”
Ngu Linh Tê lặp  một  nữa vô cùng nghiêm túc và rõ ràng.
Lúc  Ninh Ân   rõ, đôi mắt  mở lớn,  đầu hiện  thể hiện sự ngạc nhiên rõ ràng như thế.
“Sau khi gạo nấu thành cơm , tự nhiên  cũng sẽ mất  tư cách phụng chỉ thành hôn.”
Ngu Linh Tê mặc áo đơn chiết eo nhỏ  ở đối diện, vờ như đang  thật lòng: “Đến lúc  chuyện bại lộ,  sẽ  là Tĩnh vương điện hạ mới là gian phu với , từ lâu  với điện hạ  sớm mờ ám qua  với , cùng lắm thì chúng  cùng là cặp uyên ương  khổ thôi mà.”
Ninh Ân  nàng sắp xếp như thế ngạc nhiên đến ngây .
Sau một lúc lâu,  chỉ bật  trầm thấp,  đến mức lông chồn đen  áo choàng  run rẩy.
Hắn  đến mức đuôi mắt cũng nổi lên vệt hồng, bấm tay chỉ trỏ chân , dùng giọng nuông chiều : “Tới đây lấy .”
Mê Truyện Dịch
Ngu Linh Tê  dậy,  khách sáo một chút nào   đùi .
Bây giờ  thể lui , nếu lấy trái tim  đánh cược thì đành  cược  bộ.
Hai chân Ninh Ân rắn chắn thon dài, mới    trong lồ.ng n.g.ự.c  còn phát hiện ý lạnh của sáng sớm ngày đông.  dần dần, sương lạnh hòa tan chỉ còn  nhiệt độ nóng bỏng xuyên qua lớp vải áo truyền , theo mạch m.á.u lâ sự ấm áp  khắp cơ thể.
Ngu Linh Tê cắn cắn môi, cởi dây buộc áo khoác cho Ninh Ân, vươn tay   tai vòng  cổ  lỏng lẽo.
Mái tóc đen dài mượt của nàng theo đường eo rơi xuống rải rác, phủ lên đốt ngón tay lành lạnh và trắng nõn, cân đối của Ninh Ân.
Dù Ninh Ân đang bận vẫn bình tĩnh  nàng, cầm lên một lọn tóc  quan tâm mà chơi đùa, sức  nhẹ  nặng  da đầu của Ngu Linh Tê căn lên một trận tê dại.
Nàng nâng mặt Ninh Ân lên  màu trong con ngươi của  phản chiếu hình ảnh nho nhỏ của , đột nhiên nở nụ , mi mắt đen như mực  động giống như móc câu chọc .
Đầu tiên nàng nhẹ nhàng hô.n lên chóp mũi của Ninh Ân, xuống chút nữa, chạm  hầu kết của  như chuồn chuồn nước vờ như   thấy cánh môi đang khát khao của .