Chỉ mong cha ở trong cung tất cả đều thuận lợi.
Ngu Linh Tê chống cằm thở dài một tiếng nếu  nàng thật sự   lấy dũng cảm  , mang theo con dấu gả  Tiết gia.
Mê Truyện Dịch
Tiết Hữu tướng  cung  trở về, Tiết phụ sắp đến cửa nghênh đón sớm hơn một canh giờ.
Tới giờ mùi ba khắc, đội ngũ đón dâu của Tiết gia vô cùng náo nhiệt  về Ngu phủ.
Dựa theo trong tập tục ngày xưa trong kinh thành, đoàn đón dâu với lang quân   tự  tới mà    dẫn từ cửa mới  đón dâu..
Lụa đỏ cả sảnh đường, nến đỏ cháy cao, khách khứa ở ngoài đình  qua  như mây.
Tiết Sầm mặc hỉ phục đỏ bừng,  một  nghiêm túc ở trong hỉ đường, đợi kiệu hoa đến.
Hắn kìm lòng  đặng mà bóp bóp nắm tay, giờ phút   thể là  đến gần đến giờ phút hạnh phúc nhất trong cuộc đời .
Không  đợi bao lâu, cuối cùng   đội ngũ rước dâu trở về với âm thanh chúc mừng.
Tiết Sầm lập tức  dậy trong phút chốc, trong đoạn thời gian ngắn vui mừng đến luống cuống.
Đến khi bà mai nhắc nhở và hối thúc,  mới như   tỉnh giấc khỏi chiêm bao, nghiêm túc sửa sang  y phục, đạp bước  thảm đỏ trải dài mười mấy trượng, chào đón tân nương  sắp cưới  cửa.
Bầu trời u ám, gió thổi mạnh đến nỗi  đau má.
Đoàn  đưa dâu từ từ  qua đường, tiếng chiêng, tiếng trống vang dội.
Ngu Hoán Thần cưỡi ngựa phía  dẫn đường, trong khi Ngu Tân Di và Đường Bất Ly  phụ dâu bảo vệ ở hai bên kiệu hoa. Bỏ qua lời thúc giục của  mai mối, cả đoàn  cố tình  chậm .
Mặc dù như , cánh cổng lớn của Tiết phủ vẫn ngày một gần hơn, tiếng sáo trúc, những vị khách mời bước  xung quanh Tiết Sầm -  đang mặc y phục cưới chỉnh tề.
Trên kiệu hoa, Ngu Linh Tê đang cầm  tay ngọc bội  họa tiết hình rồng, nhưng chiếc quạt  hình rồng và phượng là điềm lành   gạt sang một bên, bên  đó cóthiếp canh (*) của Tiết Sầm.
(*) Thiếp canh: giấy ghi giờ, ngày tháng năm sinh.
Nàng nhắm mắt, hít thở thật sâu, cầu nguyện cho phụ   chuyện đều thuận lợi.
Nếu   tin tức trong cung, bọn họ chỉ  thể thực hiện bước tiếp theo.
Giữa âm thanh pháo nổ rộn ràng, kiệu hoa hạ xuống đất, trái tim Ngu Linh Tê cũng chùng xuống theo.
Qua tấm rèm thêu màu đỏ mơ hồ treo đầu cửa kiệu hoa,  thể thấy phía  cửa Tiết phủ  một Tiết Sầm trong bộ áo gấm như mây,  cao,  như ngọc, nghiêm túc bước những bước chân về phía , mặt ngọc  đỏ,  về phía kiệu hoa  khoát tay áo hành lễ cúi đầu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/ga-cho-my-nam-phan-dien/chuong-236-ga-cho-my-nam-phan-dien.html.]
Ngu Linh Tê nắm chặt ngọc bội,  bước xuống kiệu hoa.
Bên trong gió lạnh,  Tiết Sầm thẳng tắp, nghiêm túc cúi đầu, một  nữa cất lớn tiếng mời tân phụ (*).
(*) Tân phụ: cô dâu
Trên lưng ngựa, Ngu Hoán Thần và Ngu Tân Di  , mỗi  đều  thấy sự kiên quyết trong mắt đối phương.
Đến  thứ ba vẫn  thể rước dâu thì nên   vạch mặt  .
Gió thổi qua bầu trời kinh thành nhuốm màu mực, lăn xuống một mảnh vụn tuyết.
Ban đầu chỉ là một vài mảnh tuyết trắng,  đó càng ngày càng nhiều, liên kết thành một mảng trắng bay phấp phới.
“Tân nương tử, mau xuống kiệu !”
“Nhị lang đừng nhát, đến ôm cô dâu của ngươi xuống !”
Những vị khách mời xung quanh đang háo hức thúc giục hò reo, nụ  của cha Tiết  chút miễn cưỡng, ông   thể  dùng ánh mắt  hiệu cho Tiết Sầm.
Tiết Sầm cứ coi như  hiểu ý của phụ , bên  mũ tân lang   dính lác đác vài vụn tuyết trắng, lễ phép mời các vị khách đừng  tân phụ ở trong kiệu sợ, lúc  vẫn  hổ, kiên trì  theo nghi thức,  thứ ba  khoát tay áo, cúi đầu  mỹ nhân trong y phục đỏ  kiệu hoa, cao  quá chân mày (*).
(*) Chồng cúi   quá chân mày: vợ chồng tôn trọng lẫn .
Thị tỳ Hồ Đào mặc áo ngoài màu đỏ nhạt  một bên, liếc  vị chủ tử đang  bất động  kiệu hoa, chiếc khăn  tay Hồ Đào  nhăn nhúm.
Thời gian dường như  kéo dài vô tận.
Một tiếng vó ngựa dồn dập từ con đường phía Bắc, tiếng hét xuyên qua tiếng ồn ào khi bước xuống kiệu hoa.
“Thánh chỉ đến! Cả Tiết phủ tiếp chỉ!”
Một nội thị mặc áo gấm cầm thánh chỉ của triều đình, vội vàng dừng ngựa, cắt ngang lời   của Tiết Sầm.
Hắn đành   thẳng  bước sang một bên, cùng với cha Tiết và Tiết Tung  vẻ mặt nghiêm trọng hướng về phía thánh chỉ, nâng áo bào quỳ xuống.
Vốn dĩ là Hoàng đế ban hôn, chia vui trong ngày đại hôn là chuyện bình thường, đám đông   quá nhiều nghi ngờ, thậm chí  chút ghen tị, rốt cuộc    mới nào khác ở kinh thành  thể nhận  vinh dự như .
Nội thị mặc áo gấm   xuống ngựa, hắng giọng,  lớn thánh chỉ triều đình: “Phụng thiên thừa nhận, Hoàng đế chiếu : Tiết Hữu tướng  tận tụy phục vụ đất nước ở cả hai triều đại, trẫm ghi nhớ, nay tuổi già bệnh tật, chấp thuận cho ngươi từ chức, nghỉ hưu an dưỡng tuổi già. Hộ bộ thị lang Tiết Tung, chuyển đến Quang Lộc tự  Thiếu khanh (*), hôm nay nhận chức,   sơ sót…”