“Đa tạ.”
Ngu Linh Tê tiếp nhận canh  của , hai bên hóa giải hôn ước, kế tiếp gật đầu chào tạm biệt.
Tiết Sầm vẫn giữ tư thế khom , là một  bình thường cầm bút vẽ,   giấy một cách vững vàng, bây giờ cầm  canh mỏng trong tay,  run rẩy  thể tin .
Hai giọt nước nóng hỏi rơi xuống, b.ắ.n qua lớp tuyết mỏng  nền gạch, nóng đến tạo thành hai lỗ thủng tối .
Nội thị  thành nhiệm vụ, hài lòng trở về cung bẩm báo.
Những  xung quanh bàn tán  nhiều, kinh ngạc sợ hãi hoặc đoán già đoán non, tất cả đều  Tiết Sầm với ánh mắt thương hại.
"Này, đây là một chuyện vui vẻ hoành tráng  từng ,    trở nên như thế ?"
"Chứ còn gì nữa! Chỉ còn  lễ bài đường nữa thì   thành hôn sự. Vậy ai  thể chịu ?"
"Theo  thấy, về  Ngu Nhị cô nương  sẽ  khó gả cho một công tử nhà  tiếng  quyền quý khác!"
"Ai   ? Thứ nhất là  đủ thứ lời đồn đại, cuối cùng   chân tình Tiết nhị lang,  tình nghĩa sâu nặng, thì hôn nhân gập ghềnh,  lẽ là  mệnh cô đơn."
"Thật đáng tiếc cho nữ nhân xinh  tài sắc vẹn ,  sự việc , hẳn thật khó để tìm  một  chồng tử tế."
Trong đám đông, một   thở dài và : “Không  mai  là con nhà ai nghèo khổ  là nối tiếp  nam nhân góa vợ nữa.”
Đường Bất Ly    nữa, tức giận đến mức lông mày dựng , vô thức sờ lên cây roi dài  thắt lưng.
Sau đó nàng mới nhận  rằng hôm nay là ngày vui của Ngu Linh Tê, nàng  phụ dâu, đương nhiên  thể mang theo vũ khí.
Ngu Hoán Thần cũng  một vẻ mặt tức giận, suy nghĩ đến thể diện của  ,  cố nhịn   đánh  ở  mặt nhiều . Dù   đến nỗi , Ngu phủ cũng  thể chặn miệng  trong cả thiên hạ.
"Dù thế nào  nữa,    là viên ngọc quý trong lòng bàn tay của Ngu gia. Cả Ngu phủ thà để   ở trong nhà, che chở, chứ  bao giờ để    chịu chút tủi  nào."
Ngu Hoán Thần lông mày kiếm mắt sáng ngời, bình tĩnh  xung quanh : "Ai dám xem thường đều là kẻ thù của Ngu gia ."
Cuộc bàn tán xung quanh mới lắng xuống một chút, nhưng ánh mắt của    Ngu Linh Tê vẫn tràn ngập vẻ xem trò vui và thăm dò vô cớ.
“Huynh trưởng, đừng lãng phí thời gian với những  nhàn rỗi  nữa.”
Ngu Linh Tê kéo tay áo Ngu Hoán Thần, bình tĩnh : "Chúng  về nhà thôi."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/ga-cho-my-nam-phan-dien/chuong-238-ga-cho-my-nam-phan-dien.html.]
Đây  thể coi là cách giải quyết hợp lý nhất, so với việc gả cho   như ý thì những lời đồn đại  chẳng là gì cả.
Nàng   đối diện với những ánh mắt khác lạ của  , tuyết rơi dày đặc, nhưng nàng chỉ cảm thấy dễ chịu  từng .
Sau đó, Ngu Linh Tê dừng , mắt nàng rơi  cuối con phố dài.
Không chỉ  nàng, mà những  đang xem  khắp con phố đều yên lặng, tự động tách  chừa một con đường để đội ngũ hùng dũng  qua.
Ba ngàn mảnh tuyết bay như lung tung,   đầu mặc áo bào tím, thắt lưng ngọc, mặc bộ lông cáo đen cưỡi ngựa, khuôn mặt tuấn tú của  gần như hòa  một với những bông tuyết đang bay, giống như một vị thần đến với thế gian .
Phía  ,  hơn một trăm  hầu,  trong cung đang cúi đầu, mang theo các gương đồ và các vật dụng khác, ôm các món đồ  quý báu  đến.
“Quao, là vị Vương gia tôn quý nào sắp xếp như ?”
Mê Truyện Dịch
“Là Tĩnh vương!”
Có  nào đó trong đám đông  nhận  chủ của đội ngũ .
“Ngài… Ngài  đến đây  gì?”
“Mang theo nhiều đồ như , là  theo phủ của một vị quan lớn nào ?”
Trong những ngày qua,   còn nhớ  rõ thủ đoạn tàn nhẫn của Tĩnh vương để trừ khử trong triều đình,   trong triều đều gặp nguy hiểm, các quan từng dự tiệc trong triều đều kinh ngạc sợ hãi đến mức  đổi giọng .
Cả  Ngu Linh Tê cũng sững sờ.
Nàng cho rằng Ninh Ân sẽ là  thao túng ở phía , nhưng nàng  ngờ lúc    xuất hiện một cách đàng hoàng, còn mang theo nhiều  hầu, nhiều gương bảo vật như .
Khi Ninh Ân phi ngựa qua cổng Tiết phủ, bước tới Ngu gia, tất cả các quan đại thần đều cúi đầu, run rẩy cúi đầu, hét lớn: "Khấu kiến Tĩnh vương điện hạ!"
Sợ rằng nếu chậm một chút, sẽ  trừng phạt là “phe phái Thái tử  phế”,  cách chức, tống giam.
Ninh Ân mặc kệ đám  đang quỳ  mặt đất, băng qua  Tiết Sầm, mặt đang tái nhợt, chậm rãi dừng   mặt Ngu Linh Tê, từ  cao  xuống nàng.
Tất cả   đều xoay  theo động tác của Ninh Ân, vẫn luôn quỳ gối hướng về phía Ninh Ân.
Tất cả   đều đổ mồ hôi hột,  mới xem chuyện Tiết gia,  vẻ như sắp  chuyện đến Ngu gia.