“Gọi Thái y đến giải độc.”
Ngu Linh Tê nắm chặt áo Ninh Ân, thở nhẹ .
Ninh Ân  cầm lấy tay Ngu Linh Tê: “Từ nhỏ   nếm qua độc dược, thể chất cũng khác  thường. Liều thuốc  sẽ  g.i.ế.c  .”
“Đi gọi Thái y!”
Ngu Linh Tê cố chấp ngước mắt lên, giọng điệu trầm trọng thêm.
Thị vệ bên ngoài cỗ xe  thấy tiếng kêu nghiêm nghị bên trong xe, bả vai run lên theo bản năng.
Kể từ khi Tĩnh vương thượng vị, tâm tư thâm trầm thủ đoạn tàn nhẫn,  từng thấy ai  lệnh cho  với giọng điệu nghiêm nghị như ? Cô nương ,  khỏi quá cậy sủng mà kiêu .
Nhóm thị vệ lo lắng đề phòng, nhưng Ninh Ân  mỉm  nuông chiều.
Môi  chạm  những bông hoa tươi sáng  vẽ giữa trán Ngu Linh Tê và : “Quay về phủ, gọi Dược Lang đến đây.”
Trên tường cung điện, Thôi Ám  Ngu Hoán Thần dùng một đao đ.â.m  mũ quan.
Mê Truyện Dịch
Khác với mái tóc của  Hán xõa tung rơi xuống ,  cho khuôn mặt của   thêm vài phần hung ác nham hiểm.
Thôi Ám cũng chỉ là thái giám,   Hoàng hậu chống lưng, danh  thuận ngôn bất chính, máy chục tên thủ hạ Vũ Lâm Vệ   tan rã lòng quân, chỉ  vài tên tâm phúc vẫn dựa  nơi hiểm yếu chống cự.
Ngu Hoán Thần cầm đao chỉ  Thôi Ám, trầm trọng : “Bảy bộ lạc của Mạc Bắc   tiêu diệt từ lâu, ngươi cần gì   dấy lên hỗn loạn?”
“Nếu ngươi tận mắt  thấy cha  c.h.é.m c.h.ế.t từ  ngựa xuống, ngươi từ một Tướng quân tiền đồ vô lượng biến thành nô lệ  thiến, ngươi cũng sẽ khuyên bản   như  ?”
Đêm đen như mực, Thôi Ám từ từ sửa sang  mái tóc rối tung của : “Ngu tướng quân dựa  việc c.h.é.m g.i.ế.c cha của  và  trong tộc của  để nổi danh, bây giờ con của ông ,  đến chất vấn  “cần gì ”... Thật đúng là tình cảm cao thượng."
Ngu Hoán Thần cau mày: “Năm đó cha  chỉ là tuân lệnh Bắc chinh, nếu các ngươi  dùng mỹ nhân để hiến tế đến hạ độc Tiên đế,    dẫn tới thảm họa diệt tộc?”
“Nhân quả báo ứng, nên  báo thù cho tộc của  thì  gì sai?”
Khuôn mặt luôn tươi  quanh năm của Thôi Ám lộ  một chút oán hận: “Trong chuyến Bắc chinh mùa thu năm ngoái, đáng  Ngu gia các ngươi nên c.h.ế.t ở Tái Bắc.”
Hoàng đế thậm chí   thời gian để chải đầu,  vội vã chạy đến điện Tuyên Đức  sự hộ tống của Ninh Tử Trạc và Ngu Tân Di, đúng lúc  thấy lời  của Thôi Ám
“Phản ! Tất cả đều phản !”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/ga-cho-my-nam-phan-dien/chuong-251-ga-cho-my-nam-phan-dien.html.]
Đôi mắt đục ngầu của Hoàng đế mở to, tức giận đến mức ho khù khụ  ngừng.
Hắn   giao cho một  hầu quan trọng. Thế mà  là tàn tích của tướng giặc ẩn náu trong cung!
Nếu   tận mắt chứng kiến và tận mắt  thấy, chỉ sợ ông  còn chẳng   gì!
Thôi Ám nheo mắt.
Lúc    mới hiểu rõ, Ngu Hoán Thần đang cố tình trì hoãn thời gian  lời khách sáo để Hoàng đế hiểu  ai mới là kẻ phản bội “cấu kết với giặc ngoài” thực sự.
“Thua ở trong tay của ngươi,   oan.”
Thôi Ám giơ tay, lùi  một bước cho đến khi lưng dựa  hàng rào chạm khắc của bức tường cung điện  mới bước lên.
Ngu Hoán Thần  kịp ngăn cản, Thôi Ám  ngửa mặt nhảy xuống từ  lầu.
Hắn  nhanh chóng điều chỉnh cơ thể và leo lên những sợi dây ánh sáng đan xen, dựa  sự giảm xóc của dây thừng, lăn xuống đất. Sau đó g.iết c.h.ế.t hai  lính cấm quân  kịp phản ứng,  đồng đảng  chờ đợi từ lâu đưa , lẫn  đám đông chạy trốn  sự bao phủ của bóng tối.
Ngu Hoán Thần đập mạnh  lan can, lông mày nhíu .
Ngu Tân Di bảo Ninh Tử Trạc sắp xếp  cho Hoàng đế, bước tới và : “Đã cho  đuổi theo ,  chạy thoát  .”
Đây   là điều Ngu Hoán Thần nghĩ tới, cho dù    tay,  của Tĩnh vương cũng sẽ  bao giờ bỏ qua cho Thôi Ám.
Hắn chỉ  ngờ rằng Thôi Ám  thực hiện kế hoạch trả thù của  từ sớm như .
Nếu   vì một trận ốm nặng năm ngoái mà bỏ lỡ chuyến Bắc chinh,   sẽ  điều gì đang chờ đợi Ngu gia.
...
Người của Ninh Ân hành động  nhanh, khi  về phủ Tĩnh vương, Dược Lang  hủy một nửa khuôn mặt   đợi sẵn trong đình.
Không  đèn lồng màu sắc rực rỡ trong phủ Tĩnh vương, màu sắc tươi sáng duy nhất là những giá nến đặt  sàn đan xen trong đại sảnh.
Dược Lang hiển nhiên  chuẩn  sẵn sàng,  khi kiểm tra mạch đập và triệu chứng của Ninh Ân, lười biếng : “Độc  tuy nguy hiểm, nhưng vì thể chất đặc biệt của điện hạ,  hít nhiều nên tạm thời  nguy hiểm đến tính mạng.”
Dược Lang lấy  hai viên thuốc màu đen và đưa cho Ninh Ân.
Thuốc      là đắng  chết, Ngu Linh Tê định rót nước cho  uống, nhưng  thấy Ninh Ân  bóp hai viên thuốc bỏ  miệng, nhai kỹ  nuốt xuống.