Hắn cúi đầu xuống  ngửi,  đó thì rút  một kết luận: "Còn thơm nữa."
Người của Ngu Linh Tê lúc nãy còn cảm thấy lạnh thì lúc   lập tức nóng lên.
Nếu lúc  ở trong phủ, nàng   thông suốt sở thích của Ninh Ân.  bây giờ ở trong phủ  của , tưởng tượng đến cảnh  tỷ của   thể sẽ gặp mặt  ở đây, hoặc  thể sẽ   bên nhà ngoại  ngang qua, nàng lập tức cảm thấy  dễ chịu.
"Nói hươu  vượn." Ngu Linh Tê theo bản năng lấy áo khoác lên để che .
"Gấp cái gì."
Ninh Ân giữ  chiếc áo khoác của nàng: "Còn  đóng con dấu của  nữa."
Ngu Linh Tê ngay tức khắc cảm thấy nghẹn khi thoáng  thấy con dấu ngọc đen quen thuộc ...
Hắn thật sự mang theo thứ  bên !
"Sớm  như , lúc     tặng cho  miếng ngọc bội ."
Mê Truyện Dịch
Ngu Linh Tê buồn bực nhỏ giọng  thầm, khiến đôi má của nàng linh hoạt và kiều diễm hơn một chút.
"Bạch ngọc mềm mại và ấm áp  ở bên cạnh, bổn vương chỉ  thể dùng miếng ngọc đen lạnh như băng  để giảm bớt nỗi khổ tương tư."
Ninh Ân nghiêm nghị , các khớp ngón tay  chuyển xuống  váy của nàng.
Không  mực đóng dấu,  cau mày khó nhận thấy.
Thấy  phía   động đậy một hồi lâu, Ngu Linh Tê cảm thấy  hổ đến nỗi  chịu  nữa,  nhịn  mà vùi mặt  giữa khuỷu tay của Ninh Ân, thẹn thùng : "Ta còn  bất động đến bao lâu nữa? Mau  nhanh một chút."
Một tiếng  nuông chiều khẽ vang lên từ phía .
Cũng   Ninh Ân đang chơi đùa cái gì, chỉ trong chốc lát, con dấu ngọc đen ấm áp  nhẹ nhàng dán  vị trí  thắt lưng của nàng.
Ninh Ân thuận tay cầm lấy tay áo bào lau ngón tay cho nàng,  đó thì lập tức cúi , chóp mũi  tuấn của   xuống dọc theo đường eo của nàng,  đặt đôi môi mỏng in lên vết mực  eo.
Một nụ hôn an tĩnh và thành kính, Ngu Linh Tê cảm thấy  một dòng nước ấm chạy dọc từ eo  lên,  tràn  chân tay và tất cả xương cốt của .
Thật sự   chết.
Nàng đỏ mặt,  nhịn  mà cả hai vai đều run lên,  hắt  một cái.
Người phía  cởi bỏ áo khoác,  đó thì ôm nàng  trong, nhiệt độ cơ thể vô cùng nóng của  đàn ông  xua tan cái lạnh của mùa đông.
Ngu Linh Tê tham lam cái khung cảnh ấm áp rắn chắc , vô thức buông thả để  thể mềm mại dựa  trong lòng ,  một lúc lâu suy nghĩ: "Này, thật  công bằng."
"Hửm?" Ninh Ân nhẹ nhàng bóp cằm nàng.
Ngu Linh Tê ngẩng đầu  , hừ nhẹ : "Ta cũng  khắc một con dấu, để     một con dấu  một  hai."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/ga-cho-my-nam-phan-dien/chuong-260-ga-cho-my-nam-phan-dien.html.]
"Vốn dĩ  cũng   việc ."
Ninh Ân lấy ngón tay cái cọ khóe môi của nàng: "Lập tức  đầu  cho nàng khắc đây."
"Thật ?" Ngu Linh Tê sửng sốt khi  thuận theo.
Vầng sáng trong con ngươi ở giữa đôi mắt Ninh Ân  chút hưng phấn, chậm chạp chơi đùa tóc mai của nàng  : "Chờ đến lúc tìm  loại thuốc màu , thì sẽ lập tức cho Tuế Tuế khắc."
Thuốc màu?
Khắc dấu ấn cần thuốc màu ?
Ngu Linh Tê   nhiều về kỹ thuật của công việc ,  nhanh  đó sự nghi ngờ   giảm bớt.
Ninh Ân  bờ vai rộng, chân dài, eo nhỏ,  thể cực kỳ mạnh mẽ, làn da thì lạnh và trắng hơn so với  thường, nếu con dấu màu đỏ tươi ấn xuống nhất định sẽ...- ,  truyện  hơn  app TYT -
Kiếp  nàng  từng tưởng tượng đến hình ảnh đó.
Nhất định là vì chịu sự ảnh hưởng của Ninh Ân, nên đầu óc của nàng mới trở nên   đắn như .
Ngu Linh Tê quyết định tìm đề tài nghiêm chỉnh để  chuyện, suy nghĩ một chút thì nhẹ giọng : "Ninh Ân,    Hoàng đế ?"
Ninh Ân cất giọng bình tĩnh  nhẹ, lời  sắc bén: "Ngu tướng quân, đây là ý tứ của Ngu Hoán Thần ?"
"Là  tự  hỏi mà thôi." Ngu Linh Tê .
Nàng  nghi ngờ ý đồ của Ninh Ân. Tình yêu nhỏ của một kẻ điên thì luôn nồng nhiệt và cố chấp, mà cố chấp chính  là một mặt khác với tình yêu của  bình thường.
Nàng chỉ  chắc là   thể gánh vác  trọng trách mẫu nghi thiên hạ  .
"Muốn  Hoàng đế ?" Nét mặt Ninh Ân   đổi mà hỏi.
Ngu Linh Tê trong chốc lát  để ý đến sự kỳ lạ trong lời  của , vô ý lắc đầu: "Thật sự  nghĩ tới..."
Rồi  đó  lắc đầu, than nhẹ một tiếng: "Ta   nữa."
Nếu Ninh Ân  cướp ngôi,     cao, nàng  thể trở thành sự ràng buộc đối với Ninh Ân.
"Chàng nghĩ thế nào ?" Ngu Linh Tê hỏi.
"Ta  nghĩ đến chuyện yêu đương."
Ninh Ân chớp mắt một cái,   rõ ràng hơn: "Lên giường   chuyện tiếp."
Ngu Linh Tê vội vàng giữ  cái tay đang di chuyển xuống  của , lui về phía  một chút: "Ta đang ở nhà,  ..."