Ninh Ân khoanh tay  khuôn mặt hiền từ của bức tượng Phật  hồi lâu, đột nhiên bảo.
“Đẹp chỗ nào?” Phùng Hoàng hậu hỏi.
“Kích cỡ  .”
Ninh Ân liếc mắt, nhẹ nhàng bảo: “Vừa vặn để giấu một bộ xương khô.”
Phùng Hoàng hậu bất chợt trợn mắt.
Móng tay sắc nhọn cắt đứt dây vòng, hạt Phật rơi khắp mặt đất.
Gần như cùng lúc đó, một cung tì luôn  bên cạnh hầu hạ lập tức rút  một con d.a.o găm đ.â.m thẳng  gáy Ninh Ân.
 d.a.o găm  chạm   một sợi tóc của Ninh Ân thì   đánh bay  ngoài, cắm phập  bên trong tượng Phật phát  một tiếng “đinh”.
Ngay  đó hai mắt cung tì trợn trừng, cổ vặn vẹo thành một tư thế kỳ quái, ngã sấp xuống đất.
Thi thể của cung tì định ám sát nhanh chóng   hầu kéo  ngoài. Ninh Ân chậm rãi bước về phía , giơ tay nắm lấy thanh d.a.o găm đang cắm  tượng phật, cắt xuống thật mạnh.
Lớp vỏ vàng kim vỡ nát, vôi chảy , giữa vết nứt vặn vẹo lộ  một ngón tay khô quắt và một phần vạt áo cung nữ.
Tượng Phật vẫn mang nụ  thương xót chúng sinh, hình thành sự đối lập   với xác c.h.ế.t cuộn tròn bên trong   thấy mơ hồ qua khe nứt, vô cùng lạnh lẽo.
Khi thấy xác c.h.ế.t của cung tì Thanh La  phát hiện thì sắc mặt Phùng Hoàng hậu     đổi.
Mọi  đều tưởng rằng Hoàng hậu vì cầu phúc cho thiên hạ nên mới  lễ Phật cùng Trưởng công chúa Đức Dương. Không ai , gương mặt hiền từ của bà  là ngụy trang dùng để che lấp tội nghiệt mà  phạm .
“Bây giờ, bổn vương nên xử lý Hoàng hậu thế nào đây?”
Ninh Ân    xuống, ngón trỏ nhẹ nhàng gõ lên tay vịn ghế dựa.
“Ngươi   tư cách thẩm vấn bổn cung.”
Hoàng hậu bóp chặt lòng bàn tay, cố gắng bình tĩnh bảo.
“Có.”
Ngón tay gõ nhẹ của Ninh Ân dừng ,  dùng giọng điệu dịu dàng vô hại để thốt lên những lời khiến   dựng tóc gáy: “Hoàng hậu là  thành tâm lễ Phật, đáng lý  nên  trong lu để chứng đạo mới đúng.”
Phùng Hoàng hậu bỗng chốc trừng lớn mắt.
Việc  trong lu là việc đặt tăng nhân  trong một một cái vại, chôn xuống lòng đất, nếu trong vòng ba năm xác c.h.ế.t   thối rữa thì  đạt thành  Phật.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/ga-cho-my-nam-phan-dien/chuong-263-ga-cho-my-nam-phan-dien.html.]
Đối với những cao tăng thành kính thì đó là biện pháp để chứng đạo thành Phật, nhưng đối với  thường thì  khác gì chôn sống.
Tên súc sinh   chôn sống bà!
Mắt thấy cấm quân  nâng cái vại lớn   trong điện, sự bình tĩnh của Phùng Hoàng hậu cũng sụp đổ  .
Khuôn mặt bà  vặn vẹo, gần như lạnh lùng : “Bổn cung  gặp Hoàng thượng! Ngoại trừ Hoàng đế   ai  thể trừng phạt bổn cung!
 mà  chậm, quá muộn .
Cửa điện khép  phía  lưng, khuôn mặt Ninh Ân lạnh nhạt,  nhận     vui sướng  .
Mê Truyện Dịch
Chiết Kích  theo phía , im lặng một lúc lâu, cuối cùng  nhịn  hỏi: “Hoàng hậu  hết đường sống,  điện hạ  đưa bà   trong hình ngục?”
Theo tính cách tàn nhẫn ghi thù của Ninh Ân, kẻ thù như Hoàng hậu đáng lẽ   giữ  từ từ tra tấn mới .
Trên khuôn mặt Ninh Ân     vui buồn,  lấy khăn lau tay, chỉ bảo: “Bổn vương vội vàng đón dâu, tất nhiên  giải quyết kẻ vướng víu một cách nhanh gọn.”
Không    ảo giác  , Chiết Kích cứ cảm thấy mỗi  chủ tử đề cập đến hai chữ “đón dâu” thì trong đôi mắt đen tối lạnh lẽo  lộ  ý   nhẹ.
Xe ngựa dừng  ở bên ngoài cửa cung.
Người hầu   khi chủ tử  xong việc  khỏi cung nhất định sẽ   Ngu phủ, liền bẩm báo: “Điện hạ, Ngu Nhị cô nương đến Đường công phủ.”
Ninh Ân lên xe, đặt tay áo  lò sưởi tay hong một lát, nhấc mắt liếc qua.
Người hầu lập tức hiểu ý, sai bảo  đánh xe: “Đến Đường công phủ.”
……
Đường lão thái quân cuối cùng  thể chịu đựng  mùa đông buông xuống, cưỡi hạc thành tiên.
Trong một đêm Đường Bất Ly trở thành bé gái mồ côi, gia cảnh lớn sản nghiệp giàu , khiến bao  mơ ước. Ngu Linh Tê  nhận  tin  kịp thu dọn gì vội vàng  một bộ đồ mộc mạc đến Đường công phủ để cúng tế.
Lụa trắng bao trùm Đường công phủ đến chói mắt, đại sảnh đặt linh cữu chen đầy , ngay cả chi thứ cách mấy thế hệ   tên họ là gì ở xa tít cũng chạy tới đây, một đám  đạo đức giả nhớ nhung gia sản phong phú khổng lồ của Đường phủ hệt như hổ rình mồi.
Còn  những kẻ nâng cờ hiệu đến cúng tế để  cửa, kỳ thực là đến xem chuyện ồn ào của danh môn vọng tộc, lộn xộn chen chúc  thành một đống.
Ngu Linh Tê xuống xe ngựa liền thấy một thư sinh trẻ tuổi mặc áo nho  gần cũ sờn   cửa lớn của Đường công phủ.
Ngu Linh Tê thấy   quen mắt nên  nhịn  liếc mắt để ý tới.