Ngu Linh Tê la lên một tiếng “Ấy.” Tuy rằng tối hôm qua nàng mới gội đầu nhưng vẫn nhỏ giọng nhắc nhở: “Bẩn đấy.”
“Thơm mà.”
Ninh Ân vu.ốt ve một lát mới buông lọn tóc đáng thương  , đổi thành x.oa nắn  gáy của Ngu Linh Tê: “Dù Tuế Tuế  thế nào cũng  bẩn.”
Ngu Linh Tê  thị vệ  bảo vệ bên ngoài, bó tay hết cách với cái tính  xa thường xuyên xuất hiện của .
Có lẽ     cách nào khác, mà trong lòng dung túng.
Gió lướt qua lầu các nhỏ hẹp, bên trong chỉ kê một chiếc bàn con. Người hầu dâng trái cây, bánh ngọt và rượu lên  khom  đóng cửa lui  ngoài.
“Tuế Tuế   chốn cũ vì  tái hiện  lúc đó ?”
Trong mắt Ninh Ân chứa ý   nhạt, ngón tay trắng nõn mạnh mẽ nắm một quả quýt nhỏ, chậm rãi xoay chuyển.
Ngu Linh Tê nhớ đến cái hôn  đêm Thất Tịch khi  lầu các.
“Quay  thăm chốn cũ cũng là một thú vui,   ?”
Mê Truyện Dịch
Ngu Linh Tê  xuống  mặt , “Thất” (*).
Ngay  đó lập tức ngây , nàng theo bản năng gọi biệt danh của Ninh Ân khi còn ở Ngu phủ.
Ninh Ân   chịu  nhiều gian khổ cùng tổn thương,  lẽ “Vệ Thất” là  thời gian an bình  hiếm khi  .
Ninh Ân nâng đôi mắt cong cong, gọi nàng: “Tiểu thư,  đây.”
Nghe thấy hai chữ “Tiểu thư”, trái tim Ngu Linh Tê đập mạnh một cách kỳ lạ.
Nhất là khi tên nhóc điên đang mặc vương bào màu tím tôn quý, dịu dàng gọi nàng là “Tiểu thư”.
Nàng  dậy, môi mỉm   xuống bên  Ninh Ân,  đó nghiêng đầu gối lên vai .
Ninh Ân thuận thế nâng tay ôm nàng kéo  sâu trong lòng.
Hắn xoay vòng quả quýt trong tay  bắt đầu chậm rãi bóc vỏ. Ngón tay thon dài màu trắng lạnh bóc từng mảnh nhỏ vỏ quýt màu vàng hồng , tách sợi xơ trắng  múi quýt, mỗi bước đều tao nhã vô cùng.
“Há miệng.” Hắn đặt cằm l.ên đỉnh đầu nàng, cọ cọ.
Ngu Linh Tê  mở miệng, múi quýt   đút  trong miệng nàng, lúc ăn thì hai ngón tay vẫn còn  lưu luyến đè lên bờ môi nàng.
“Miệng của tiểu thư  mềm  ngọt, xinh  còn ăn  ngon.”
Tiếng  trầm ấm của Ninh Ân truyền xuống từ  đỉnh đầu, khi  chuyện lồ.ng n.g.ự.c của  dán sát  lưng nàng  rung lên, như tiếng lòng lay động.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/ga-cho-my-nam-phan-dien/chuong-266-ga-cho-my-nam-phan-dien.html.]
"Tiểu thư."
Hắn  đút một múi quýt  trong tai của Ngu Linh Tê, môi mỏng di xuống ,  khẽ bên tai nàng: “Ta gọi nàng như  nàng  thích ? Tiểu thư?”
Ngu Linh Tê  hô hấp của   cho phát ngứa nên  nghiêng đầu , vành tai đỏ ửng.
Nàng  phủ nhận là trong  xuất hiện sự một ít khô nóng cấm kỵ, tựa như  đây khi bọn họ còn là chủ tớ ở trong Ngu phủ, sự kiều diễm ngắn ngủi mà  hỗn loạn hiếm .
Ngu Linh Tê cũng bóc vỏ tách múi quýt , nhét  trong cái miệng  chịu buông tha  của Ninh Ân.
"Thích."
Ngu Linh Tê  đầu  sườn mặt Ninh Ân, nuốt nước quýt chua ngọt trong miệng xuống, mỉm  bảo: “Cho dù   gì    gì, chỉ cần  bên cạnh ,  cũng thấy vui vẻ .”
Ninh Ân híp mắt cắn nát miếng quýt, cao giọng: “Hôm nay tiểu thư ăn đường?”
(*) Ý là  hôm nay Ngu Linh Tê dẻo miệng thế.
“Lúc ở Đường công phủ,  trừng trị   giúp  và A Ly, thật    vui.”
Bởi vì ở quá khứ xa xôi, Ninh Ân g.i.ế.c  chỉ là để ph.át tiết, vui buồn khó đoán, đời  mặc dù  cũng điên, nhưng ít nhất còn  vài nguyên tắc.
Nguyên tắc ,  tên là “Ngu Linh Tê”.
Ninh Ân  nàng   tiếp nên chỉ lẳng lặng lắng .
Trong mắt của Ngu Linh Tê ánh lên nắng chiều tươi , dịu dàng : “ những việc nhỏ như  còn   phiền  giúp đỡ,   vui vẻ    chút băn khoăn.”
Ninh Ân  thông minh,  thể hiểu  ý sâu xa ẩn  những lời nịnh nọt  của nàng.
Hắn thốt lên một tiếng “” thật nhẹ, rũ mắt hỏi: “Tiểu thư cảm thấy  xen  chuyện của  khác?”
“Sao  thể như thế ?”
Ngu Linh Tê tựa  lòng , ngầm ngâm một lúc lâu, thả nhẹ giọng bảo: “Ta từng mơ một giấc mộng, trong mộng  còn mạnh mẽ tôn quý hơn bây giờ. Chàng dùng thủ đoạn như sấm rền để dọn dẹp tất cả chướng ngại,   đỉnh núi của quyền lực, nhưng  vì thế mà gây thù chuốc oán vô …”
Đây là  đầu tiên Ngu Linh Tê đề cập đến kiếp  với Ninh Ân, rõ ràng  nhiều những tình cảm yêu hận  phai nhạt dần, nhưng khi nhớ  vẫn dâng lên sự thẫn thờ nhàn nhạt.
“… Ta mơ thấy  vì việc đó mà c.h.ế.t , bỏ   sống cô quạnh một   đời.”
Ngu Linh Tê nắm lấy bàn tay  nổi gân xanh của Ninh Ân,  : “Cho nên   sợ hãi, sợ  kết thù kết oán nhiều như trong mộng,   thành  cô đơn.”
Nàng   dịu dàng, nhưng Ninh Ân   thể    nỗi bi thương thoang thoảng trong thanh âm của nàng.