“Bởi vì trong giấc mộng?”
Ninh Ân gập ngón tay nắm lấy cằm của Ngu Linh Tê nhấc lên để nàng ngẩng đầu  bản  : “Nàng sẽ  chết.”
“Ta  lỡ như…”
“Không  lỡ như.”
Ninh Ân đặt ngón cái lên bờ môi nàng. Mắt như mực cũng tối sầm, dùng sức mạnh bướng bỉnh che dấu sự đau đớn chợt nhói lên trong trái tim.
Hắn   sự hoảng loạn trong chớp mắt  đến từ .
“Tên họ Vương   sai chuyện ở Công bộ,  chết.”
Ninh Ân phủ lên khóe môi của Ngu Linh Tê, hiếm  giải thích một câu: “Không hẳn chỉ vì tiểu thư.”
"Thật ?"
Ngu Linh Tê nhẹ nhàng thở phào, lập tức ôm lấy đai ngọc ôm sát vòng eo rắn chắc, “Dù  cũng  cẩn thận một chút, đừng để bản  luôn trở thành bia ngắm. Ta đau lòng…”
Vài chữ cuối cùng  nhẹ đến mức khó  thể  thấy.
Khóe môi của Ninh Ân cong cong. Nhẹ nhàng hỏi: “Còn đau ?”
Mê Truyện Dịch
Ngu Linh Tê gật đầu: “Chỉ cần  hạnh phúc, tất nhiên  sẽ  đau lòng…”
“Ta  là, nơi .”
Vòng eo của nàng mảnh như , hai bàn tay   thể bóp lấy, bóp một cái sẽ  in dấu ngón tay.
Đôi mắt Ninh Âm u ám, ý  tối tăm.
Người đàn bà  mắng đúng, nhất định trong cơ thể  chảy xuôi m.á.u của loài dã thú.
Nếu  vì  đột nhiên nổi điên đến mức dấu vết  nền trắng trong suốt   vô cùng diễm lệ chứ?
Khi Ngu Linh Tê hiểu  thì sự nóng bỏng  dâng lên hai má.
"Không ."
Hiếm khi nàng co quắp như , mím môi nhỏ giọng bảo: “Đang  m.á.u mà.”
Ngón tay Ninh Ân dừng  một chút, ý  cũng nhạt bớt: “Để  xem.”
“Không  đổ m.á.u kiểu đó, là…”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/ga-cho-my-nam-phan-dien/chuong-267-ga-cho-my-nam-phan-dien.html.]
Ngu Linh Tê cũng    giải thích thế nào, đành  ôm lấy cổ Ninh Ân kéo xuống, thì thầm bên tai  vài câu ngắn ngủi,  đó  mặt qua chỗ khác    nữa,  giống một con chim sẻ giấu mặt  trong cánh chim.
Đuôi mắt Ninh Ân giật một chút,  đó bật  một tiếng nho nhỏ.
Ngày  khi còn ở Dục Giới Tiên Đô  cũng  mang máng về chuyện đến tháng sẽ  “quỳ thủy”, mỗi hoa nương khi đến tháng sẽ  thể tiếp khách   chuyện gần gũi trong nhiều ngày.
  bảo đến tột cùng “quỳ thủy” là nước gì thì  cũng  hiểu,  khi  Ngu Linh Tê vội vàng giải thích hai câu mới giật  hiểu .
Ngu Linh Tê bực : “Có gì buồn  chứ? Ngày hôm qua  khó chịu.”
Ninh Ân cúi đầu, chóp mũi  tuấn ngửi mùi của nàng dọc xuống , cọ cọ.
Bụng của Ngu Linh Tê chợt căng thẳng,  đẩy đầu      nương thế bắt lấy cổ tay.
Tiện đà môi cũng đột nhiên ấm áp, hô hấp quấn quít bên , tiếng   khàn khàn của Ninh Ân truyền đến: “Chỉ đành hôn cái miệng ngọt ở bên  .”
Lời   chút sỗ sàng, nhưng bàn tay đặt giữa bụng Ngu Linh Tê dịu dàng xoa  mềm nhẹ vô cùng.
......
Giờ Tuất, ngã tư đường yên ắng vắng vẻ, màn đêm trầm lặng như nước.
Sau khi nhận  tin bẩm báo của Thanh Tiêu, thậm chí Ngu Uyên cũng chẳng còn tâm tình ăn bữa tối nữa, đến  cửa Ngu phủ  lặng hồi lâu, ai khuyên cũng   tác dụng.
Đợi một canh giờ mới  thấy một chiếc xe ngựa  đẽ quý giá xa lạ chạm rãi đến gần.
Xe ngựa dừng  cửa Ngu phủ, một lát ,  hầu nâng màn xe lên, lộ  Tĩnh vương điện hạ đang  ngay ngắn trong xe,… cùng với Ngu Linh Tê đang ngủ say trong lòng .
Lồng đèn trong xe  bằng vải lụa mờ nhạt, khuôn mặt tuấn mỹ khắc sâu của Ninh Ân ẩn trong màn đen, một tay chống huyệt Thái Dương, một tay ôm Ngu Linh Tê  ngủ say đến đỏ ửng mặt, nắm thật chặt áo lông cáo khoác   nàng, nâng mắt   Ngu Uyên đang ôm quyền hành lễ.
Hắn nhỏ giọng bảo: “Bổn vương  đưa vị hôn thê về phủ, Ngu tướng quân   ý kiến gì nhỉ.”
Đáng lẽ  là câu hỏi, nhưng   hề  ý hỏi.
Ngu Uyên , hôm nay việc Tĩnh vương  chỗ dựa cho Tuế Tuế  mặt   ở Đường công phủ,  việc đưa nàng về nhà một chuyến đều đang  thể hiện công khai chủ quyền.
Hắn đang ép nhà họ Ngu hạ quyết tâm.
“Tuế Tuế mới mười sáu tuổi, điện hạ…”
“Ngu tướng quân, bổn vương đến đây   để hỏi ý kiến của ngươi.”
Ninh Ân thản nhiên đánh gãy lời  của Ngu Uyên: “Ta trời sinh tính cách lạnh nhạt, Ngu phủ chỉ là một vỏ bọc  sống tạm mà thôi,  ai sẽ nảy sinh ân tình với vỏ bọc của  cả. Bổn vương  kết hôn với Tuế Tuế thì sẽ  hàng nghìn cách để đạt  mục đích.  bởi vì Ngu tướng quân là phụ  của Tuế Tuế, nên bổn vương mới tình nguyện kiên nhẫn hơn một chút.”
Ánh mắt Ngu tướng quân biến đổi,  thiếu nữ đang ngủ say     gì trong lòng Ninh Ân, hạ giọng bảo: “Tuế Tuế là đứa nhỏ thần nâng niu trong lòng bàn tay lớn lên, điện hạ là  bước  con đường trải đầy bụi gai, g.i.ế.c chóc thành biển, thần sợ  giảm tuổi thọ của Tuế Tuế.”