“Chàng đang  gì ?” Cổ họng Ngu Linh Tê thắt .
Không   cho nàng khắc con dấu , tại   c.ởi quần áo.
“Xem con dấu.”
Ninh Ân dùng một tay c.ởi nút thắt lưng, nụ  nhàn nhạt xẹt qua đôi mắt đen như mực: “Tay  của tiểu thư   giỏi nhất là trêu chọc ?”
Ngu Linh Tê  đặt ở  giường, cảm thấy đôi mắt của   lúc   điên  xinh , hơn phân nửa là lừa nàng đóng một cái con dấu lên một vị trí khó  thể mở miệng.
Dù  hôm nay  thể của nàng  chút đặc thù, tự sản xuất tự bán, thậm chí  thể tiết kiệm mực.
Lúc  Ngu Linh Tê đang kinh ngạc với sự   đắn của , nhưng  mặt Ninh Ân,   đắn đều là hợp lý.
“Mấy ngày  thật sự  .”
Nàng đặt hai tay lên vai Ninh Ân, suy nghĩ một chút, nhẹ giọng : “Không thoải mái,   tâm trạng vui đùa.”
Ninh Ân xoa nhẹ eo nàng,   buông .
“Tới bể tắm nước nóng.”
Khuôn mặt tuấn tú lạnh lùng của   lộ  nhiều d.ục vọng nhưng   lòng  ngứa ngáy.
“Mấy ngày , cũng… Không thể tắm.”
Ngu Linh Tê   thấy một màn “bèo hoa dâu”, đối với cơ thể cũng  .
Ninh Ân  nhướng mày, nắm lấy tay Ngu Linh Tê đặt lên n.g.ự.c , hừ một tiếng  nhẹ: “Người   con dấu là tiểu thư, nhõng nhẽo cũng là tiểu thư.”
“Ta cũng  . Ai  thể kiểm soát cơ thể chứ?”
Ngu Linh Tê nhẹ giọng lẩm bẩm,  đó  dậy : “Ta  ngủ ở phòng bên ngoài.”
Tư thế ngủ ngày thường của nàng  ngoan ngoãn, nhưng trong những ngày đặc biệt thường  ngủ ngon, thích di chuyển  ban đêm. Ở kiếp , để  chọc tức kẻ điên lớn, nàng sẽ tự giác ngủ  giường riêng  những ngày  trong tháng.
Còn   dậy  , cổ tay của nàng  nắm lấy,  ngã xuống mép giường.
“Ngồi xuống.”
Giọng  của Ninh Ân lãnh đạm, nhưng  sức mạnh  thể phản bác.
Hắn  dậy  mở cửa,  lệnh vài câu, một lúc , những  hầu trong cung lục tục bước , mang theo chậu bạc và nước nóng, cũng như khăn tắm và quần áo.
Ngu Linh Tê liếc mắt , còn  thấy  quần áo gấp  hai mảnh vải... Vải kinh nguyệt?
Nàng ho nhẹ và nhắm mắt .
Mê Truyện Dịch
Nhóm  hầu vội vàng đặt đồ tắm rửa xuống,  đó cúi đầu  lặng lẽ  , đóng cửa , quen thuộc giống như con rối.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/ga-cho-my-nam-phan-dien/chuong-269-ga-cho-my-nam-phan-dien.html.]
Ninh Ân thong thả ung dung c.ởi áo ngoài, xắn ống tay áo lên, lộ  một cánh tay trắng nõn săn chắc.
Mãi cho đến khi  rắc những bông hoa khô xua tan cái lạnh  chậu bạc và nửa quỳ bên chiếc váy, Ngu Linh Tê mới nhận     gì.
Nàng ngạc nhiên đến nỗi phản ứng đầu tiên là rụt mũi chân .
“Không cần,  tự .”
Ninh Ân  nhướng mắt, Ngu Linh Tê liền bất động.
Chiếc váy  đẩy cao quá đầu gối, để lộ quần trong và bắp chân cân đối. Sau đó, cổ chân mảnh khảnh  giữ bởi bàn tay ấm áp, đôi giày thêu bằng nhung và tất  tháo .
Bàn chân của Ngu Linh Tê nhỏ và thanh tú, giống như  điêu khắc bằng đá khoáng chất chất lượng cao, ngón chân  màu hồng nhạt, Ninh Ân cầm lấy, so sánh với lòng bàn tay của , tò mò đưa  kết luận: “Chân của tiểu thư lớn lên thế nào ? Còn  rộng bằng lòng bàn tay .”
Hôm nay  gọi “tiểu thư” đến nghiện , giọng điệu lười biếng và trầm thấp giống như  mê hoặc lòng .
Ngu Linh Tê cong ngón chân: “Lạnh.”
“Muốn ăn thịt hạt sen.” Ninh Ân  chân nàng, đột nhiên .
Ngu Linh Tê đang khó hiểu, nhưng Ninh Ân   và nhéo ngón chân nhỏ của nàng.
Ngu Linh Tê hiểu , lỗ tai nóng ran: “Chỗ nào giống hạt sen?”
“Không giống lắm. Ngón chân của tiểu thư trắng hơn và mềm hơn hạt sen  nhiều.”
Ninh Ân xo.a nắn một cách  xa, lúc  mới miễn cưỡng ngâm chân nàng  nước nóng.
Nước nhiệt độ  đủ, Ngu Linh Tê kêu lên một cách thoải mái.
Ninh Ân cầm khăn tay ở bên cạnh lau tay.
Các đốt ngón tay của  thon dài và khỏe,  mu bàn tay  sinh  những đường gân   gồ lên, cứng mà xinh . Không đáng sợ như những đường gân xanh ở những nơi khác của ...
“Tiểu thư đang suy nghĩ gì , mặt đỏ hết cả lên .”
Ninh Ân vẫn  ngừng động tác xoa bóp,  nàng.
Đôi mắt của  sâu thẳm và , dường như Ngu Linh Tê    thấu tâm can, theo bản năng che mặt .
Sau đó  thấy một tiếng  khẽ sung sướng ác liệt, dễ dàng nhận  từ đôi mắt  cong của Ninh Ân rằng tên   đang trêu chọc nàng.
Ngu Linh Tê bỏ tay xuống,  hổ giẫm giẫm nước trong chậu bạc.
Rầm một tiếng, một vài giọt nước b.ắ.n  cằm của Ninh Ân.
Ngu Linh Tê kêu lên một tiếng, vội vàng xin  đưa tay áo lên lau, nhưng trong mắt nàng  hiện lên một nụ  ranh mãnh: “Chàng  ướt ?”
Ninh Ân  chớp mắt, dùng đầu ngón tay lau vết nước  cằm, chậm rãi : “Cũng    đầu  ướt,  quen .”