Ngu Linh Tê sửng sốt một chút,  đó co quắp ngón chân , ước gì  thể tạt một chậu nước lên  Ninh Ân.
“Chàng  tắm rửa  đồ , đừng  bản   lạnh.” Nàng chống  mép giường thúc giục.
Ninh Ân xoa vết nước  ngón tay  xoa từng chút một  váy của Ngu Linh Tê,  đó  dậy   phòng sạch sẽ.
Ngu Linh Tê ngâm chân  nước nóng, lau  sạch sẽ,  đó cởi chiếc trâm cài tóc bạch ngọc  tóc, c.ởi áo lăn lên giường.
Bên cạnh giường  một cái tủ thấp, Ngu Linh Tê nhớ tới kiếp  Ninh Ân  một cái tủ như , nàng cũng   trong đó là cái gì.
Ngu Linh Tê vô thức vươn tay , nhưng khi chạm  ngăn kéo  khựng  và rụt .
Sợ lạnh suốt hai ngày qua, nàng ngáp dài một cái,  về phía gối của Ninh Ân  nhắm mắt .
Trong phòng sạch sẽ, ánh đèn lắt léo, sóng sánh như vảy.
Ninh Ân xõa tóc, chậm rãi bước  khỏi bể tắm nước nóng sâu đến thắt lưng. Giọt nước xẹt qua lồ.ng n.g.ự.c trắng,  nước mờ mịt, hai chữ “Linh Tê” phía  đỏ như máu.
Hắn lau sơ qua, mặc  quần áo   về phía phòng ngủ.
Đẩy cửa , ánh nến lung linh,   giường ngủ vùi trong chăn bông, yên tĩnh như một đóa hoa  chớm nở.
Ninh Ân dựa   giường, đưa ngón tay đặt lên khóe miệng nàng đẩy đẩy lên.
“Thật ngốc.”
Hắn trầm giọng ,  chút thương tiếc: “Thực sự  hỏi Ngu Hoán Thần.”
Ngu Linh Tê  đánh thức, mơ hồ nắm lấy ngón tay của  : “Đừng  loạn, ngủ .”
Ninh Ân buồn  một tiếng, cắn vành tai nàng, nhấc chăn lên  xuống, dùng sức ôm Ngu Linh Tê  trong lòng.
Ở tư thế , Ngu Linh Tê  rơi trực tiếp khỏi gối nên đành  điều chỉnh góc độ cọ  trong n.g.ự.c của .
Ánh đèn lập lòe, một mảng lớn màu trắng đục lộ  từ phía  quần áo của Ninh Ân, Ngu Linh Tê mơ hồ  thấy một vết đỏ  mờ, hình như là khắc một chữ cái nào đó.
Tuy nhiên, khi nàng cố gắng thoát  khỏi sự hỗn loạn và mở mắt để  kỹ hơn, vết đỏ  biến mất.
Có lẽ là  nhầm ?
Nàng tựa  lồ.ng n.g.ự.c đó một lúc,   nhắm mắt.
Một đêm ngọt ngào  mộng mị.
...
Ngu Linh Tê thức dậy ngay khi trời  tờ mờ sáng.
Chỗ bên cạnh quả nhiên  trống , chạm   cảm giác lạnh lẽo.
“Vương gia ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/ga-cho-my-nam-phan-dien/chuong-270-ga-cho-my-nam-phan-dien.html.]
Ngu Linh Tê ngáp một cái  dậy, tóc đen tuyết trắng  một chút lười biếng mềm mại, ngay cả cung nữ tới cửa hầu hạ cũng cảm thấy lòng rung động.
“Hồi cô nương, giờ Mão Vương gia   cung.”
Cung nữ cung kính đáp,   ít hơn một câu, cũng   nhiều hơn một câu.
Ngu Linh Tê đỡ mép giường để tỉnh táo một lúc, thầm nghĩ: Chẳng lẽ tàn dư của bữa tiệc vẫn   giải quyết?
Lễ bộ, hội trường trang nghiêm.
Giám sát Khâm Thiên Giám và Lễ bộ thượng thư cúi   hai bên,  Tĩnh vương điện hạ đang  nhàn nhã  ghế chủ vị, lau mồ hôi  tồn tại  cằm.
Giám sát Khâm Thiên Giám là  đầu tiên lên tiếng, chắp tay dâng ngày  tuyển chọn kỹ càng lên: “Theo, theo tính toán của lão thần, ngày mười sáu tháng tám trăng hoa nở rộ, bầu trời quang đãng, là ngày lành mười năm khó gặp, nghi thức đón dâu  cửa...”
Ninh Ân gõ ngón tay  , nhướng mày : “Tháng tám?”
“À…”
Giám sát dừng một chút, chấm ngón trỏ  miệng, nhanh chóng lật trang: “Tháng tám,  muộn một chút, lão thần còn  hai ngày chuẩn , mồng chín tháng năm âm lịch cũng là một ngày  lành.”
Thấy Ninh Ân ngay cả mắt cũng  nâng lên, chòm râu của Giám sát  run rẩy : “Ngày mười hai tháng tư cũng .”
Chậc... Tĩnh vương  một tiếng.
Hắn rõ ràng là một  tuấn mỹ, nhưng khi   rộ lên,  khiến lưng   rùng  một cách khó hiểu.
Lễ bộ thượng thư nháy mắt, lúc  Giám sát mới run rẩy : “Có lẽ, ngày mười tám tháng ?”
Mười tám ?
Mê Truyện Dịch
Ninh Ân ước tính: Một tháng là đủ để dọn dẹp sạch sẽ.
Các đốt ngón tay nhẹ dừng , Lễ bộ thượng thư lập tức chắp tay : “Thần lập tức  xuống thu xếp việc tam sách và sáu lễ, ngày mai sẽ trình danh sách lễ vật cho điện hạ xem xét.”
“Bản vương mới kết hôn  ,  phiền hai vị đại nhân.”
Ninh Ân  dậy chắp tay  lưng   khỏi cửa điện.
Ai  thể kham nổi một câu “ phiền” của Tĩnh vương điện hạ chứ?
Tuy là lời  khách sáo nhưng thực tế  gây áp lực, nếu dám phá hỏng tiệc cưới “duy nhất” của Tĩnh vương thì mười cái đầu cũng  đủ.
Lễ bộ thượng thư và Giám sát lo sợ  yên quỳ xuống tiễn , đồng thanh : “Chúng thần sẽ cố gắng hết sức!”
Hai tháng mùa xuân, liễu rủ dọc theo hồ Khúc Giang ở phía nam thành, xanh tươi phất phơ.
Đứa trẻ chạy băng qua con hẻm với chiếc chong chóng  tay, suýt va chạm với chiếc xe ngựa đang chạy tới.
Cánh tay  nắm lấy, đứa nhỏ kinh ngạc ngẩng đầu lên,  thấy một mặt uy nghiêm mà thanh tú.