Phủ thêm xiêm y, xoay  liền thấy Ninh Ân đang vui vẻ thoải mái  ở  bàn dài, cũng    ở đó  bao lâu .
Ngu Linh Tê vội vàng khoác chiếc áo khoác đang vắt  khuỷu tay, che  bờ vai  gầy ,  nhạt hỏi: “Trở về từ khi nào?”
“Có lẽ là từ lúc Tuế Tuế  chằm chằm n.g.ự.c của bản   bắt đầu ước lượng kích thước.
Ninh Ân vi diệu mà dừng một lát,   đó gật đầu: “Có vẻ như  lớn hơn chút.”
A, cái miệng khó chịu !
“Nói hươu  vượn.”
Ngu Linh Tế kéo dải lụa  qua,  ở bên cạnh Ninh Ân: “Kỳ lạ,  của Thượng Y Cục  từng tới đo đạc, tại     kích cỡ của ?”
Ninh Ân  đảo mắt, hỏi: “Kích thước  ước lượng, còn  chuẩn?”
“…”
Ngu Linh Tê phản ứng , đôi mắt hạnh nhân trợn to: “Chàng đo lúc nào?”
“Nếu lúc    coi Tuế Tuế như lễ vật mà tặng cho bổn vương, bổn vương đương nhiên sẽ mở  kiểm  thực hư.”
Ninh Ân  một bộ dáng đương nhiên,  bàn tay mạnh mẽ thon thả của bản   : “Một tấc,  một tấc, tự   đo đạc hồi lâu.”
Ngu Linh Tê hít một  thật sâu,  còn mặt mũi nào để tưởng tượng hình ảnh  lấy tay  thước đo đạc  hình như thế nào.
“Ta  khi ngủ trong mấy ngày , tại  luôn  cảm giác  thứ gì đó vồ vập… Không đúng.”
Nhớ tới một chuyện Ngu Linh Tê hỏi: “Chàng chuẩn  áo cưới sớm như ? Vì  ngay từ đầu,  luôn bắt nạt ?”
Hại nàng còn nghĩ rằng là Ninh Ân đang trả thù đó.
“Nói bậy, rõ ràng là  yêu thương Tuế Tuế.”
Dường như Ninh Ân  thấu tâm tư của nàng, chậm rãi  : “Cho dù là nàng  cái gì,  cũng đều sẽ  hận nàng. Bởi vì nàng là bảo bối Tuế Tuế của bổn vương.”
Hắn quen dùng giọng điệu đùa cợt để  sự thật, giọng điệu càng nhẹ nhàng, càng chân thật.
Ngu Linh Tê suy đoán, cho dù thật sự buồn,  cũng chỉ sẽ dời hận thù sang  khác, phá hủy thế giới .
“Nhóc điên.”
Mê Truyện Dịch
Ngu Linh Tê nén sự chua xót ấm áp mãnh liệt của trái tim, nghiêng đầu gối lên vai , nhẹ nhàng : “Vương Lệnh Thanh   từng ở Ngu phủ từ tin tức của  tớ, là  cố tình truyền  đúng ? Chàng thông minh như , nếu  che dấu quá khứ, Vương Lệnh Thanh   khả năng tra  .”
Ninh Ân bưng tách  lúc nãy Ngu Linh Tê rót lên, hằn giọng, giả vờ : “Tuế Tuế thật thông minh.”
“Tính tình cổ quái.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/ga-cho-my-nam-phan-dien/chuong-273-ga-cho-my-nam-phan-dien.html.]
Ngu Linh Tê  nhẹ,  đoạt lấy tách  trong tay , một  uống cạn.
Ninh Ân  bàn tay rỗng tuếch, khẽ nhướng mày.
“Trong ly   ớt bột,    ăn cay .”
Ngu Linh Tê hừ nhẹ, rót cho  một ly mới.
Ninh Ân  nhận lấy tách  mới , mà là duỗi tay kéo Ngu Linh Tê , giơ ngón tay lên đè môi  của nàng và kéo nó.
Ngu Linh Tê há miệng  cắn ngón tay , nhưng    tận dụng  trống mà ngậm lấy cánh môi.
Một lúc lâu , Ninh Ân mới bình tĩnh  mà lau cái miệng rực rỡ của , nhớ  mùi vị : “Có chút cay, nhưng hương vị  ngon.”
Ngu Linh Tê thở hồng hộc, mím chặt đôi môi hồng hào.
“Không uống  nghiêm túc, tất cả đều  đổ.”
Tách  mới trong tay nàng sớm   đổ, nước  chảy xuống ngón tay, thấm ướt cổ tay áo.
Nàng  tìm khan để lau, nhưng   Ninh Ân nắm lấy cổ tay.
“Thích ở tòa dinh thự nào?” Ninh Ân hỏi.
Lông mi của Ngu Linh Tê co giật, theo bản năng đáp: “Tòa  .”
Dinh thự  là nguyên mẫu của phủ Nhiếp Chính vương ở kiếp , ban công và đình các đều  bóng dáng quen thuộc, sống ở đây, nàng cảm thấy  thể bù đáp   nhiều thiếu sót.
Ninh Ân   chuyện, chỉ rũ mắt cúi đầu, cẩn thận từng chút một  dọc xuống theo giữa ngón tay nàng, l.i.ế.m sạch nước .
Đầu mùa xuân, ánh mặt trời ấm áp, khuôn mặt tuấn tú của  như  mạ một tầng sáng ấm áp,  qua an tĩnh mà   trai. Ngu Linh Tê cuộn ngón tay lên, tùy ý để cảm giác tê dại lan tỏa khắp cơ thể dọc theo cổ tay…
……
Gần đây công việc của Ninh Ân đột nhiên trở nên bận rộn vô cùng,  nhiều ngày  sớm về trễ,   mà Ngu Linh Tê  thể gặp  ít đáng thương.
Ngẫu nhiên   hành lang, sẽ  thấy quan  và  hầu đem  lượt từng rương đồ vật   bên trong, hình như đang chuẩn  bố trí gì đó.
Ninh Ân… Tính khi nào thì cưới nàng nhỉ?
Có lẽ là mùa thu.
Ngu Linh Tê xem ngày suy đoán rằng, hôn lễ của Hoàng tử ít nhất  chuẩn  đến nửa năm, đợi đến khi các nghi thức   tất, hẳn là thời tiết  mùa hương của đan quế nhẹ nhàng bay.
Mùa thu cũng , kiếp  nàng  đưa đến bên cạnh Ninh Ân, chính là lúc đầu thu.
Sáng ngày mười bảy tháng hai.