Ngu Linh Tê mơ mơ màng màng mà tỉnh dậy, lăn lộn ở  giường,   đó lăn  một cái ôm ấm áp.
Nàng đưa tay lên sờ sờ, chợt trợn tròn mắt, bắt gặp  một đôi mắt đen tối trong veo.
“Ninh Ân?”
Ngu Linh Tê chớp chớp mắt, cos một thời gian khi tỉnh dậy  bao giờ  thấy , trong một lúc cho rằng bản  đang  mơ.
Bộ dạng mơ màng lúc còn  tỉnh ngủ của nàng  chút quyến rũ, đuôi mắt dường như đang câu hồn .
Trong mắt Ninh Ân hiện lên ý  âm u, duỗi tay chọc chọc  đuôi mắt nàng, nhẹ giọng : “Dậy , dùng cơm xong bổn vương đưa nàng về Ngu phủ.”
“Về Ngu phủ?”
Nhóc điên hôm nay  đổi tính?
Ngu Linh rửa mặt chải đầu dùng bữa xong, mang theo sự nghi hoặc bước lên xe ngựa của Ninh Ân.
Trước cửa vương phủ, vài tên hầu đang tháo đèn cũ trong cung xuống,  bằng đèn lồng đỏ mới tinh.
Nhóm tì nữ ngay ngắn trật tự, cầm giá cắm nến tơ lụa và những thứ khác  tới  lui.
Ngu Linh Tê còn  kịp  kỹ, Ninh Ân liền hạ rèm xuống, nhẹ nhàng xoay đầu nàng , cho đến khi chỉ thấy trong ánh mắt và lòng nàng chỉ thấy  mỗi .- ,  truyện  hơn  app TYT -
Ngu Linh Tê cũng  nhớ cha , nhưng  luyến tiếc nhóc điên, chớp mắt  : “Đột nhiên  lòng  đưa  về phủ,  sợ tương lai sẽ nhớ ?”
“Tuế Tuế đánh giá bản   quá cao.”
Khóe miệng Ninh Ân cong thành một nụ  nhẹ, ý vị sâu xa : “Một ngày thôi,  đợi .”
“Một ngày?”
Ngu Linh Tê  hiểu  ý của ,    ấp ủ ý đồ  gì.
 ngay  đó, khi xe ngựa dừng  cửa lớn Ngu phủ, Ngu Linh Tê cuối cùng cũng  cái câu “một ngày”   ý gì.
Khắp Ngu phủ náo nhiệt vô cùng, Ngu Tân Di tự  chỉ huy  tớ treo lụa đỏ  cổng cửa chính, thỉnh thoảng lui về phía  đoan trang : "Lệch , xích về phía bên trái một tí."
Nhìn thấy    xuống từ  xe ngựa của Tĩnh Vương phủ, nàng  chống nạnh  : “Tuế Tuế, về  ? Thượng Y Cục  đưa cát phục và mũ miệng  đây , mau tới đây xem thử  hợp  !”
“Tỷ, đây là...”
Ngu Linh Tê  khắp phủ náo nhiệt, treo lụa đỏ chữ hỉ, dường như đoán   gì đó, đột nhiên  đầu   về phía Ninh Ân đang  bừa bãi bên cạnh.
“Hắn   cho ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/ga-cho-my-nam-phan-dien/chuong-274-ga-cho-my-nam-phan-dien.html.]
Ngu Tân Di  dọa sợ bởi phản ứng mờ mịt của em gái  , khiếp sợ : “Không  chứ, ngày mai chính là hôn lễ của , điện hạ thật sự   cho  ?”
Cho dù  đoán , trong lòng Ngu Linh Tê vẫn  nhịn  mà khiếp sợ đan xen hạnh phúc đến tột cùng,  cảm giác hư ảo như đang  mơ.
“Gần đây  bận cái ?"
Trong một lúc Ngu Linh Tê   nên   nên giận,  khi  nhịn một lúc lâu,  về phía  ôm chặt Ninh Ân : “Chàng định ngày từ lúc nào, vì     cho ?”
Chết ,  hốc mắt   chút cay cay.
Ngu Linh Tê lắc đầu, đem chút ướt át ngọt ngào  đều cọ lên  vạt áo của .
Ngu Tân Di vuốt cằm  đến hăng say,  Ngu Hoán Thần đuổi .
Ninh Ân khẽ vỗ lưng Ngu Linh Tê, vô cùng  lòng với vẻ mặt hạnh phúc xen lẫn vô thố của nàng lúc .
Sự ngọt ngào mà nước ấm chậm chậm mà hầm, vĩnh viễn sẽ  khắc cốt ghi tâm bằng sự kí.ch thích đột nhiên như .
Hắn trời sinh là tên tồi tệ,   đạo đức,  kết hôn   với  mà  đều   gì khác .
Mê Truyện Dịch
Một tờ hôn thú cũng  thể ước thúc  , chỉ cần là   đặt  đầu quả tim, mặc dù  kết hôn cũng vẫn luôn yêu thương nàng, nếu là    quan tâm, cưới  cửa cũng chỉ  thể là một đồ vật chết.
 mà,  cho nàng vui vẻ.
Muốn dùng hết  thủ đoạn hoặc ti tiện hoặc bình thường, khắc bản   sâu trong lòng Ngu Linh Tê, khiến nàng mỗi khi nhớ đến hôm nay đều sẽ là trái tim đang dâng trào, cho đến chết.
“Chỉ cần là nguyện vọng của Tuế Tuế, đương nhiên sẽ  thực hiện.”
Ninh Ân nhéo nhéo  cổ của Ngu Linh Tê, rũ mắt gần như dịu dàng mà : “Thu  nước mắt nào, chừa đến đêm động phòng  cho bổn vương nếm.”
“Không .”
Ninh Ân đưa tay chạm  khóe mắt đàn ửng đỏ của nàng, chậm rãi : “Ngày mai  tới đón nàng.”
Lần  là thật sự tiếp nàng về nhà.
Nhà của bọn họ.
Ngu Lình Tê  xuyên qua đình viện náo nhiệt,  mắt là những dải lụa đỏ mang chữ hỷ.
Trở  khuê phòng, nó cũng  trang trí rực rỡ hẳn lên,  bàn đặt đôi nến chữ hỷ, chữ hỷ đỏ thẳm  dán  song cửa sổ của khung cửa sổ, của hồi môn phong phú chất đống.
Ở chính giữa của giá gỗ, treo bộ bộ cát phục đỏ thẳm thêu vàng, vương miện phượng hoàng và kẹp tóc trãi thành hàng, rực rỡ muôn màu, so với màn kết hôn ứng phó qua loa lúc     quy cách cao hơn bao nhiêu , mỗi một kiện đều là kho báu tối thượng.