Đầu tường hoa đào nở tỏa , một mảnh phấn hồng rậm rạp.
Gió nhẹ lay động, ánh trăng sáng tỏa, hoa đào phấp phới bay lả tả  rơi rụng  mặt đất,  chất lỏng sền sệt uốn lượn nhuộm thành màu đỏ tươi quỷ quyệt.
Ninh Ân nhíu mày , căm ghét lau  một ít vết m.á.u dính  tay, liếc  thích khác  cắt  bộ tứ chi ở góc tường.
Đây là tên thích khách duy nhất còn sống trong mười hai tên , nhưng cũng sắp đến lúc c.h.ế.t .- ,  truyện  hơn  app TYT -
Thích khách   cắt tứ chi như tượng gỗ  liệt ở trong đống xác chết, miệng mũi đều chảy  m.á.u tươi nhưng vẫn  đến liều lĩnh.
“Chết đến nơi  còn hung hăng cái gì?”
Trầm Phong  thầm,  về phía  hỏi: “Này, ngươi  cái gì? Có  còn  quỷ kế gì ?”
Thích khách khụ khụ hai tiếng,  đó đột nhiên phun  một ngụm máu.
Bọt m.á.u tung tóe,  cái gì đó xuất hiện và nhanh chóng xẹt qua trong đầu của Ninh Ân.
Trên giường nhỏ Giao Tiêu,  ai đó phun  một ngụm m.á.u đen, nhuộm cả vạt áo màu trắng như tuyết.
Tuế Tuế.
Trong lòng lúc   đ.â.m đau nhói,  mờ mịt lảo đảo một bước.
“Điện hạ!”
Chiết Kích  đỡ  theo bản năng.
 Ninh Ân tự  định cơ thể, đ.è xuống vị ngai ngái từ cổ họng  dâng lên.
Đoán  cái gì đó,  lướt thẳng qua  hầu,lúc xoay  lên xe ngựa dùng d.a.o găm trong tay đ.â.m mạnh  m.ô.n.g ngựa, cứ như thế dùng cả sinh lực của bản  vội vã chạy đến Ngu phủ.
“Ta từng mơ một giấc mơ.”
“Ta mơ thấy  vì  mà chết, để  một   lẻ loi sống  đời .”
Là mơ 
Nếu như chỉ là mơ, vì  lòng   đau như .
Nếu như   là mơ…
Ngựa hí lên phun bọt mép,  thẳng , Ninh Ân  thấy một đội thị vệ chuẩn  dẫn Ngu Linh Tê  ngoài.
Hai  đối diện  cách mấy trượng, nhất thời lặng lẽ   một tiếng động.
Mê Truyện Dịch
“Ninh Ân!”
Nhìn thấy  bình yên vô sự xuất hiện ở  mắt , con ngươi Ngu Linh Tê sáng ngời, thở phào nhẹ nhõm.
 ngay  đó, lòng nàng  nhấc lên.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/ga-cho-my-nam-phan-dien/chuong-278-ga-cho-my-nam-phan-dien.html.]
Vì sắc mặt của Ninh Ân thật quá tệ, hai gò má gần như trắm xám ở trong đêm,  cằm  giọt m.á.u b.ắ.n tung tóe, hai mắt sâu hoáy,  bao giờ   thấy sự nghiêm nghi và lạnh lùng như thế trong kiếp .
Con mắt của  đen như  bao hàm màu đỏ u ám, Ngu Linh Tê   thấy  tình cảm cuồn cuộn trong đáy mắt  là cái gì.
Nàng lo lắng, chạy chậm đến ngửa đầu hỏi: “Chàng   chứ? Ta mới    Tiết gia mua thích khách…”
Lời còn  dứt, Ninh Ân  tung  xuống ngựa, cơ thể cao lớn bao trọn cơ thể nhỏ nhắn của nàng  lòng.
Hắn cụp mắt  chằm chằm khuôn mặt Ngu Linh Tê hồi lâu,  đó lau chùi ngón tay sạch sẽ dường như  xác định cái gì,  nhẹ nhàng chạm  khóe miệng của nàng.
“Ninh Ân?” Ngu Linh Tê nghi ngờ.
 Ninh Ân  nở nụ  trầm thấp, m.á.u tươi dính lên  nụ  càng xa hoa và điên cuồng.
“Vẫn còn ấm.”
Hắn vỗ về gò má của Ngu Linh Tê, lộ  biểu cảm thỏa mãn.
“Ninh Ân.”
Ngu Linh Tê thuận thế nắm chặt ngón tay của  để  càng cảm nhận nhiệt của của  bằng trực giác rõ hơn, nhẹ hỏi: “Chàng  đấy?”
Dưới ánh đèn lay động bên tường, ánh sáng  nuốt chửng trong mắt Ninh Ân.
“Ta mơ thấy nàng   băng ghế ở căn phòng tối,   ,    chuyện. Ta chạm  gò má của nàng, cũng cứng ngắc và lạnh lẽo.”
Tiếng  Ninh Ân thẳng thắn trầm thấp và êm tai, tao nhã mà cố chấp: “Tuế Tuế của ,    thể biến thành bộ dáng như thế .”
Trái tim Ngu Linh Tê căng thẳng như  ai đó đánh một quyền thật mạnh, dấy lên đau đớn, nhói lòng.
nh Ân với Ngu Linh Tê  cùng một trạng thái.
Có lẽ là trùng hợp, nhưng cũng  thể vì Tiết gia  trở trò cũ nên mới thúc đẩy  mơ thấy một ít đoạn ngắn ký ức vụn vặt đời .
Thật sự  thể tưởng tượng nổi.
  khi sống qua một kiếp , chuyện  thể tưởng tượng nổi chỉ là ly biệt mà gặp .
Ngu Linh Tê   nhiều lời  , nàng đang gánh vác lấy bí mật    quá xa thực tại,  từng  cơ hội thích hợp để  hết.
 lời   vọt tới bên miệng  hóa thành một tiếng  “xì” khẽ.
“Đó chỉ là ác mộng.”
Nàng nắm lấy bàn tay  lạnh Ninh Ân  tới góc tối  , nhẹ nhàng lặp  một  nữa: “Chỉ là mơ thôi Ninh Ân.”
Trong gió đêm ẩn ẩn  mùi hoa phấp phới, mi mắt Ngu Linh Tê mang theo một chút ẩm ướt nhưng nàng vẫn  tươi  và ấm áp.
“Đó là ác mộng đầy tội ác tày trời.”
Tầm mắt của Ninh Ân rơi  đuôi mắt hồng nhạt của Ngu Linh Tê, một lát dịu dàng : “Trừng phạt  , để  cảm thấy đau đớn một chút.”