mà khi đó nàng  nhốt ở trong sân  của Triệu phủ, tin tức  chặn  dù  tin tranh giành ngôi vị gì đó thì cũng  thể truyền đến  tai của nàng.
Sau khi, Ninh Ân trở thành Nhiếp Chính vương, ngoại trừ biên danh “giết  g.i.ế.c cha” vẫn còn tồn tại thì các chi tiết nhỏ khác đều chôn vùi theo năm tháng hoặc giữ kín như bưng.
Có điều, bây giờ đợi đến việc Hoàng đế mới đăng cơ, cũng  đợi Tiên đế đặt  linh cửu  đưa  an táng còn sớm chán.
Nghĩ như , Ngu Linh Tê ung dung một chút.
Tâm trạng bay bổng chốc lát, tầm mắt của nàng như ma xui quỷ khiến rơi ở  tủ thấp bên cạnh giường.
Nàng chần chờ một chút, cuối cùng  ngăn  hiếu kỳ trong lòng mà  tới lặng lẽ kéo tầng đầu .
Dây chỉ đỏ hồng  tản  chỉ còn  một chiếc chuông vàng đang  lẻ loi trong hộp gấm, một chiếc khác dĩ nhiên  thấy tung tích.
Ai mang  ?
“Tên nhóc điên.” Ngu Linh Tê chống cằm lắc chiếc chuông .
Mấy tiếng tê dại run nhẹ truyền đến, trong mắt nàng cong lên ý  trong suốt  kéo lỏng độ dài của dây chỉ đỏ hồng    đó đeo chiếc chuông  cổ, giấu nó trong vạt áo.
Thứ  cũng  đàng hoàng lắm,  thể để    thấy .
Ngày thứ hai,   cung để túc trực bên linh cữu.
Trời mới  tờ mờ sáng, cung nữ  lục tục  cửa hầu hạ Ngu Linh Tê rửa mặt cởi áo.
Vì đám tang lớn nên   ăn mặc diêm dúa, màu sắc đậm, cũng bớt  việc vẽ lông mà xoa phấn son rườm rà mà ,  búi tóc chỉ cắm một cây trâm bạch ngọc mà Ninh Ân tặng  đơn giản,  tới hai khắc đồng hồ,  chuẩn  xong xuôi.
Tới lúc   kiệu mềm  cung, Ngu Linh Tê xoa xoa chiếc chuông vàng đang giấu trong vạt áo trắng trơn của .
Dựa theo lễ nghi, các hoàng tử vương tôn hầu tự và các quận vương sẽ ở  trong điện Phụng Tiên để canh chừng linh cữu, mà vương phi thì dùng với các phi tần khá quỳ đợi ở ngoài của Phụng Tiên.
Ngu Linh Tê tính toán một chút từ vị trí cửa Phụng Tiên đến chỗ Ninh Ân cách   chừng mười trượng. Chỉ cần Ninh Ân  cử động thì bên  của nàng sẽ phát hiện .
Cỗ kiệu dừng  ở  cửa cung,     nữa, tất cả  hầu và cung nữ ở Vương phủ đều sẽ giữ ở bên ngoài cửa cung.
Đến đây chào đón Ngu Linh Tê chỉ là một tiểu thái giám xa lạ, còn  một cung nữ   chút quen mặt.
Ngu Linh Tề nhớ cung nữ  gương mặt tròn trịa nhỏ nhắn  là  hầu ở phủ Tĩnh vương,  khi thành trì vững chãi  đến thu dọn y phục và đồ vật cho nàng trong đó  nữ nhân .
“Vương phi nương nương, tiểu nô dẫn ngài đến cửa Phụng Tiên.” Tiểu thái giám cung kính .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/ga-cho-my-nam-phan-dien/chuong-292-ga-cho-my-nam-phan-dien.html.]
Ngu Linh Tê gật đầu: “Làm phiền ngươi.”
Nàng  theo  hai ,   chừng một chén  dần dần phát hiện  gì đó  đúng.
Trí nhớ của nàng  , ngày hôm  nàng còn mới  dạo hoàng cung, đại khá nhớ rõ vị trí của các cung điện.
Thấy Ngu Linh Tê dừng bước , cung nữ nhỏ   chút nóng vội, thì thầm hỏi: “Nương nương,   ?”
Ngu Linh Tê  cuối con đường  của cung, sắc mặt trầm xuống.
Đây   hướng  đến cửa Phụng Tiên.
Ngu Linh Tê  đánh thức bởi cái lạnh.
Sau khi  cung phát hiện hướng tiểu thái giám dẫn   đúng, ép  giữ bình tĩnh : “Vương gia nhắc ngọc bội  rơi trong xe ngựa,   lấy đến.”
Nàng  , còn    hai bước,  ngửi thấy một mùi hương lạ tập kích.
Cảnh cuối cùng mà mắt  thấy, là gương mặt u ám của tiểu thái giám .
Mở mắt , đầu tiên lọt  mắt là một gian nhà  lớn, đèn dầu  tường tối tăm. Nàng  trong góc, dựa  một bức tường đá, từng  lạnh thổi  trong khe hở  tường, lạnh đến thấu xương.
Tay chân Ngu Linh Tê  dây thừng thô trói chặt, di chuyển  thể, khó khăn đạp mở rơm rạ và vải nỉ chất đống trong góc, lộ  những khối nước đá xếp chồng lên  ở trong bốn phía.
Nếu như đoán  sai, nàng  nhốt trong một hầm băng.
Mê Truyện Dịch
Hầm băng ở Hoàng Thành.
Là tên thái giám và cung nữ mặt tròn  trói nàng ? Bọn họ là  của ai?
Ninh Ân  cung nữ trong phủ Tĩnh vương,  một tên gián điệp chui  ?
Mạch suy nghĩ rơi  hỗn loạn, nhân lúc    canh giữ trong hầm bí mật, Ngu Linh Tê nghiêng đầu, nhấc hai tay  trói sờ lên  đầu, chỉ tìm  cây trâm bạch ngọc xoắn ốc lạnh buốt.
Vì  cung túc trực bên linh cữu, nàng  đeo thoa trang sức thừa thãi, ngay cả vũ khí sắc bén để cắt dây thừng cũng  .
Trong lúc đang suy tư,  đỉnh đầu truyền đến một âm thanh nặng nề.
Ngu Linh Tê cảnh giác, vội giấu cây trâm ngọc  tay giữa mấy cục nước đá trong góc.