Cùng lúc đó, tấm đá xanh to lớn   di chuyển, ánh sáng lạnh chiếu xuống, một nam tử mặc áo choàng   rõ mặt  nội thị dìu xuống, từ từ bước xuống bậc đá.
Hình như nam tử  chút yếu ớt,  hình gầy gò và nhỏ bé, nếu   thỉnh thoảng bật  tiếng ho khan, suýt nữa Ngu Linh Tê còn tưởng rằng  lớp áo choàng  là một nữ nhân.
Hắn    mặt Ngu Linh Tê,  bóng tối của mũ trùm đầu chiếc cằm cương quyết chỉ lộ  một chút, ngón tay theo thói quen gẩy một mảnh gỗ.
Một lúc , giọng  khàn nhỏ chậm chạp truyền đến: “Hành động bất đắc dĩ, xúc phạm Tĩnh vương phi .”
Giọng  của    chút yếu ớt, rõ ràng là giọng  của  thành niên,  học cách  chuyện của trẻ con,   đấy.
“Các hạ là ai? Muốn  cái gì?”
Trong ký ức của Ngu Linh Tê,      .
Nam nhân ẩn trong chiếc áo choàng : “Ninh Ân một tay che trời,  mời   vò   chuyện dễ dàng. Cho nên, cho nên tại hạ chỉ  thể  hạ sách , mượn Tĩnh vương phi một tín vật để dùng.”
Nói xong, nam nhân liếc thấy trâm ngọc Ngu Linh Tê giấu  đá viên,  cây trâm  lạnh đến đông thành một lớp băng, càng tăng thêm vẻ mảnh mai mềm mại đỏ ửng vô cùng lạnh lùng kiêu ngạo.
Trong lòng Ngu Linh Tê rung động, cố tình giả bộ hèn yếu : “Cây trâm  là tự tay vương gia  vì ,    thể dùng để chuộc một mạng của  ?”
Nam nhân giống như đang suy nghĩ tính xác thực trong lời  của nàng.
Cung nữ mặt tròn phía  cẩn thận quy củ  lên,  câu gì đó, lúc  nam nhân  nghiêng đầu,  hiệu cho nội thị nhặt cây trâm lên.
“Đưa cho Ninh Ân,  với , Vương phi ở trong tay .”
Hắn  lấy một bức thư bí ẩn từ trong tay áo , thấp giọng  lệnh: “Nếu   tân hôn biến thành tang sự thì     theo lời  , đến một .”
Nội thị  xuống sắp xếp, nam nhân   .
Hắn   xuống chiếc bàn dài duy nhất trong căn hầm nhỏ, lấy  một cái dũa nhỏ, hết sức chuyên chú gọt gỗ.
Mùn cưa sắc nhọn đ.â.m  ngón tay  , m.á.u thịt bê bết ở đầu ngón tay,   như thể  để ý.
Bên trong hầm băng  lạnh, bức tường đá phía  gần giống như lưỡi d.a.o lạnh giá, đ.â.m  sống lưng gầy yếu của Ngu Linh Tê.
Cô cuộn tròn  thể , ở một bên yên tĩnh quan sát nam nhân đang gọt gỗ , hồi lâu, gọi một tiếng thăm dò: “Tam Hoàng tử điện hạ.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/ga-cho-my-nam-phan-dien/chuong-293-ga-cho-my-nam-phan-dien.html.]
Động tác gọt gỗ của nam nhân dừng  rõ ràng.
Thân hình gầy yếu căng thẳng của   từ từ buông lỏng, thở  một  dài, đưa tay lên cởi mũ trùm đầu rộng lớn xuống.
Hắn tay  gương mặt mềm mại nữ tính , đôi mắt đen nhánh   ánh sáng  Ngu Linh Tê  lâu, mới hỏi: “Sao Vương phi nhận  ?”
“Thiên hạ bây giờ,  dám gọi thẳng danh hiệu của Ninh Ân  nhiều.”
Tầm mắt Ngu Linh Tê  xuống, ánh mắt khẽ lưu   ngọc bội treo ở bên eo gầy gò của nam nhân.
Nàng sống hai kiếp,  mà    Tam Hoàng tử   thật sự ngu ngốc.
Cũng đúng, sinh  trong Hoàng gia ăn tươi nuốt sống,  học giấu dốt che giấu tài năng, e rằng sớm  c.h.ế.t lúc tráng niên như những vị Hoàng tử khác.
Lông mi Ngu Linh Tê phủ sương, thở  khói trắng : “Chúng   thể  chuyện.”
“Vương phi   cái gì? Tại  bổn vương giả ngu,  là sắp đặt  ở bên cạnh Ninh Ân lúc nào?”
Động tác  tay Tam Hoàng tử vẫn  dừng , cẩn thận gọt mảnh gỗ thành hình : “Cung nữ ,    của bổn vương.”
“Cái gì?” Ngu Linh Tê  chút nghi ngờ lời   của Tam Hoàng tử là thật  giả.
Nếu như  cung nữ mặt tròn    việc cho Tam Hoàng tử,  tại    phản bội Ninh Ân, nối giáo cho giặc?
“Muốn trách thì  trách Ninh Ân quá kiêu ngạo.”
Giống như hiểu rõ lo nghĩ của Ngu Linh Tê, Tam Hoàng tử : “Hắn kiểm soát triều đình và dân chúng,  chậm chạp  dự định lên ngôi, khó trách thuộc hạ sẽ  mấy  d.a.o động. Đối với một   mà , quyền thế của Nhiếp Chính vương  mạnh hơn nữa cũng chỉ là quan , nhưng mà  quan  của vua chúa, ngươi    lý lẽ  ?”
Chuyện Ngu Linh Tê lo lắng nhất vẫn  xảy .
Mê Truyện Dịch
“Cho nên Tam Hoàng tử điện hạ bắt cóc , để Ninh Ân dùng quyền thế trong tay cho ngươi lên ngôi?”
Ngu Linh Tê mỉm , bình tĩnh : “Dùng một nữ nhân đổi lấy giang sơn, đến kẻ ngốc cũng  là mua bán lỗ vốn,   sẽ  đến .”- ,  truyện  hơn  app TYT -
“ Vương phi đừng quên, kẻ điên và kẻ ngốc  việc, sẽ  chú ý đến địa vị.”
Tam Hoàng tử   gỗ một lúc, từ từ chậm rãi : “Không lấy  ngôi vua cũng  , dù  thì  cũng  sống lâu.”