Bốn mắt  , Ngu Linh Tê còn  kịp  gì thì   Ninh Ân ấn  trong lồ.ng ngực.
"Đôi mắt của Tuế Tuế  ."
Mê Truyện Dịch
Hắn xoa cổ và bờ vai gầy yếu của nàng thật lâu, mới tiếp tục : "Đôi mắt xinh  như thế,  lâu như  mới mở."
Hắn  còn thú vui đùa giỡn hủy hoại như  nữa, giọng trầm lạnh đến gần như khàn khàn.- ,  truyện  hơn  app TYT -
"Khiến  lo lắng ."
Ngu Linh Tê nâng cánh tay mềm nhũn vì  bệnh lâu ngày lên, vòng qua eo Ninh Ân: "Thiếp  ngủ bao lâu?"
"Cả một ngày."
Ninh Ân bắt đầu hôn nàng, từ trán đến mi mắt  đến môi, hô hấp nóng bỏng dịu dàng.
Nụ hôn trong sáng và thương tiếc, như là đang gấp rút xác nhận điều gì,  mang theo chút dục niệm.
"Còn  rửa mặt chải đầu mà."
Ngu Linh Tê mím môi, ngăn cản  tiếp tục hướng xuống: "Trong miệng  là vị thuốc đông y."
Ninh Ân   gì cả, mặc  quần áo, ôm nàng bước  tịnh thất cách vách.
Ao tắm nước nóng trong tịnh thất ấm áp suốt bốn mùa,  nước dày đặc.
Cởi bỏ quần áo lót, đặt lên  ghế mềm. Khi  mới chạm  nước, đầu ngón tay  đập  tảng đá cứng của Ngu Linh Tê truyền đến đau đớn  nhỏ.
Ninh Ân cũng   hơn chút nào, bàn tay  quấn đầy băng gạc, gập chân  ở bên cạnh ao, bưng nước tắm  độ ấm   bên cạnh từ từ giội lên  nữ nhân yêu kiều diễm lệ trong làn  nước của bồn tắm.
Nhờ ánh sáng của ngọn đèn dầu, Ngu Linh Tê thấy  n.g.ự.c Ninh Ân hiện lên hình xăm đỏ sẫm,  khỏi sửng sốt.
Kỳ quái, Ninh Ân còn  xuống ao tắm nước nóng để tắm, cũng  tắm cùng nàng … Vậy, vì  đột nhiên hình xăm  hiện lên chứ?
Ngu Linh Tê theo bản năng sờ n.g.ự.c , hỏi: "Chàng đây là    thế …"
Sau đó đầu ngón tay ngừng  một chút, nhiệt độ   đúng.
Ào, nàng  dậy từ trong ao tắm, hai tay ôm lấy hai má của Ninh Ân, vô cùng chăm chú  sát  khuôn mặt .
Ninh Ân sững sờ,  đó thuận theo đặt gáo múc nước trong tay xuống, nâng tay giữ chặt lấy gáy nàng.
"Nàng  ?" Hắn hỏi.
"Chàng đang  sốt."
Ngu Linh Tê áp trán  lên  trán , mày nhíu càng chặt: "Chàng phát sốt , Ninh Ân."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/ga-cho-my-nam-phan-dien/chuong-298-ga-cho-my-nam-phan-dien.html.]
"Phải ?"
Vẻ mặt   quan tâm, hai bên má tái nhợt bởi vì  sốt mà hiện  một chút màu sắc diễm lệ,  híp mắt  : "Nghe  khi  sốt,  thể khiến cho đối phương thoải mái hơn."
"…"
Được lắm, xem    khôi phục  trạng thái bình thường.
Ngu Linh Tê tràn ngập đau lòng biến thành ảo não, bước  từ trong ao tắm nước nóng, run rẩy bắt đầu mặc váy áo , dặn dò cung nữ đang chờ ở bên ngoài  gọi Thái y đến.
Chẳng bao lâu Thái y  đến, thuần thục bắt mạch, vuốt râu : "Điện hạ đang giải độc, lên cơn sốt cao cũng là chuyện bình thường,  cần lo lắng quá mức."
"Độc ư?"
Ngu Linh Tê theo bản năng  về phía Ninh Ân.
Ninh Ân khoác áo  đó, thấy Ngu Linh Tê  chằm chằm đến mức hốc mắt phiếm đỏ, mới miễn cưỡng giải thích một câu: "Ninh Huyền hạ độc hương,   dính một chút."
Hắn nhéo nhéo đầu ngón tay của Ngu Linh Tê: "Thứ hèn hạ đó,  đến mức lấy mạng  ."
Thái y ở bên cạnh  tròn bổn phận: "Mặc dù trúng độc  ít, nhưng cứ thế mãi, độc tố chồng chất  cũng   chuyện  …"
Ninh Ân lạnh lùng liếc mắt, Thái y  điều ngậm chặt miệng .
Nhớ tới điều gì, Ngu Linh Tê bỗng chốc  dậy,   trong phòng lục lọi khắp các ngăn kéo, sốt ruột : "Bách Giải Hoàn mà Dược Lang để   ?"
"Không ." Ninh Ân  dậy, kéo nàng .
"Không ?"
Ngu Linh Tê há miệng t.hở dốc, nhưng mà nhớ tới Tiết Sầm từng trúng "Bách Hoa Sái",  mà đến nay   phát độc mà chết. Nàng chỉ cần suy đoán thêm một chút   thể đoán  một viên Bách Giải Hoàn cuối cùng đang ở .
Cái mũi đau xót, nàng ngơ ngác  một lát,   đó nâng mắt : "Lấy giấy bút đến đây."
Người hầu dâng giấy bút lên, Ngu Linh Tê nhắm mắt nhớ , lẳng lặng   một phương thuốc.
Kiếp  cơ thể của Ninh Ân hầu như  dùng để dưỡng cổ, cũng   hơn so với Ninh Ân hiện tại. Khi  nghiên cứu phương thuốc  bao giờ kiêng dè Ngu Linh Tê.
Nhờ quanh năm hầu hạ mài mực bên cạnh, Ngu Linh Tê   ít phương thuốc  hiệu quả ngang với Bách Giải Hoàn.
Giao phương thuốc cho Thái y kiểm tra qua  sai  nhanh chóng  bốc thuốc sắc thuốc.
Trở  tẩm điện, Ninh Ân đang mỉm  dựa ở  ghế  nàng.
"Thật sự  nhân lúc  sốt thử xem ?" Hắn hỏi.
Vẻ mặt Ngu Linh Tê  hiểu,  định hỏi "thử xem cái gì" thì   thấy tiếng  b.ệnh hoạn của Ninh Ân truyền đến: "Bổn vương  thường  bệnh,   nếu  thử sự nóng bỏng, chắc  đợi đến vài năm ."