Bà mối sợ tới mức trơ như phỗng, lập tức sắc mặt trở nên cứng ngắc, xấu hổ đứng lên.
“Quận chúa có tầm nhìn cao, đáng tiếc vương gia trong triều chỉ có một người như vậy, cho dù có Vương phi đưa khăn tay, cũng  có số làm Vương phi.”
Bà mối cười, nhưng lời nói  lại là từng câu đ.â.m vào ống phổi Đường Bất Ly: “Tân khoa tiến sĩ cũng  lọt vào mắt ngài,  này trong kinh ai còn dám cầu  ngài!”
Đường Bất Ly cười lạnh một tiếng, vứt roi nói: “Nói cái gì vậy? Châm chọc nữa, bổn quận chúa rút lưỡi ngươi!”
Đang lải nhải lẩm bẩm, thì  thấy một giọng nói lạnh lùng truyền đến ở trong kiệu một bên: “Theo luật lệnh triều đại này, người phỉ báng người khác, nhẹ thì vả miệng hai mươi cái, nặng thì vạ lây cả nhà.”- ,  truyện  hơn  app TYT -
Bà mối kinh ngạc  đầu, nhìn chiếc kiệu nhỏ mới tinh này,  biết bên trong là quý nhân nào.
Kiệu hạ xuống đất, lập tức hai ngón tay dịu dàng vén rèm vải , một vị lang quân trẻ tuổi mặc áo bào khom người bước xuống kiệu.
Người trẻ tuổi này  được coi là quá đẹp, nhưng lại cao trắng, khí chất thanh thoát sạch sẽ, vừa nhìn là biết người ngay thẳng đọc nhiều thi thư.
Bà mối quen biết vô số người, liếc mắt một cái là nhận  mũ ô sa cài trâm hoa nhung lá bạc của hắn, một  hồng bào đó chỉ có tiến sĩ hạng 3 mới có đủ tư cách mặc….
Mà trong ba tiến sĩ, chỉ có Thám hoa lang là tuổi như vậy.
Biết mình vừa rồi đắc tội người được bổ nhiệm mới này, bà mối hoàn toàn  đổi sắc mặt, vội vàng xin lỗi, trốn tránh rời .
Đường thúc  cửa đổ bã trà, nhìn thấy một màn này ở cửa, hoảng sợ lập tức hồi phủ bẩm báo.
“Tiểu thư, hắn…. hắn đến rồi!”
Đường thúc chạy  thở nổi với cái bụng ục ịch.
“Ai đến rồi?”
Vẻ mặt Đường Bất Ly khó hiểu: “Bà mối làm loạn đó nói xấu  lưng lại  lại rồi?”
“Không…. Không phải!”
Đường thúc chống đầu gối, hít sâu một  nói: “Thám hoa lang Chu Uẩn Khanh, Chu công tử tới rồi!”
Đường Bất Ly phun  một ngụm nước trà.
Nàng ngẩn người, mới phản ứng được cái tên này thuộc về ai.
“Cái gì?”
Đường Bất Ly nhanh chóng đứng dậy,  hiểu  có chút bối rồi: “Hôm nay hoàn cảnh  như này, hắn còn tới làm gì?”
Nhớ tới lúc trước khi nhất quyết đuổi hắn , nàng lại  chột dạ.
Đó là ngày thứ hai Thất Tịch.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/ga-cho-my-nam-phan-dien/chuong-303-ga-cho-my-nam-phan-dien.html.]
Lúc nàng bảo hắn nhanh chóng thu dọn đồ đạc , Chu Uẩn Khanh cái gì cũng  nói, chỉ vùi đầu điên cuồng chép lại sách luận, từng tờ giấy trắng bay đầy trong phòng ốc sơ sài, ánh mắt hắn trầm tĩnh mà cô đơn.
“Chẳng lẽ mang hận lúc trước đuổi hắn  khỏi nhà, cho nên đến chế giễu trả thù ?”
Đường Bất Ly  kiểm soát được suy nghĩ.
“Ta cũng lo lắng như vậy.”
Đường thúc thở dài một , khuyên một cách thiện chí nói: “Lúc trước tiểu thư làm việc, nên để lại vài phần thể diện.”
“Bây giờ nói những thứ này có ích gì?”
Quận chúa Thanh Bình  sợ trời  sợ đất lúc này mới hoảng hốt, vội vàng dặn dò: “Đường thúc,  đóng cửa lại! Đừng để hắn vào!”
Đường thúc nhận lệnh lui xuống, chỉ chốc lát  đầu đầy mồ hôi chạy về, chân mày chữ bát đau khổ nói: “Không kịp rồi, Chu Thám hoa đứng ở cửa chính, xem  nhất ̣nh phải gặp tiểu thư một lần.”
Đường Bất Ly ngã xuống ghế.
Nàng có thể nhẫn nhục chịu đựng tính toán của người , chê cười của người khác, vung roi đuổi tất cả bọn họ  khỏi phủ, chỉ có đối với Chu Uẩn Khanh….
Giống như bị mê hoặc vậy, chỉ có lộ  sợ hãi đối với hắn.
Lúc trước tổ mẫu bệnh nặng, tâm tình nàng  tốt lắm, quả thực làm chuyện  quá hiền hậu.
Sau nhiều lần do dự, Đường Bất Ly nắm chặt roi ở thắt lưng.
Mà thôi, thò đầu một đao, thụt đầu cũng một đao*, Thám hoa lang uy phong đến  cũng  phải là thư sinh? Mắng  lại hắn còn đánh  lại ư?
(*) Thò đầu một đao, thụt đầu cũng một đao: Tiến lên  rút lui cũng giống ,  thể trốn thoát.
Hạ quyết tâm, Đường Bất Ly cắn răng, sải bước   ngoài cửa.
Quả nhiên Chu Uẩn Khanh đứng ở trước cửa, đứng thẳng,  có một chút sốt ruột.
Một  hồng bào Thám hoa đó đã mờ  sự ̀o túng chua xót trước đây của hắn, lộ  vẻ mặt trắng đẹp như ngọc.
Đường Bất Ly dừng bước một chút, mới tiếp tục  về phía trước, đề phòng nói: “Ngươi muốn làm gì?”
Thấy giọng điệu nàng  tốt, Chu Uẩn Khanh  ngạc nhiên, nhưng rất nhanh cụp mắt xuống, lấy lại dáng vẻ ngoan ngoãn trước đây.
Hắn nói  giỏi, một câu hồi lâu mới nói  được.  một khi nói  khỏi miệng, lời nói sắc bén, sắc sảo vô cùng.
Chu Uẩn Khanh mở miệng, Đường Bất Ly lập tức căng thẳng.
Mê Truyện Dịch
Nàng thở hổn hển đoán, Chu Uẩn Khanh trước tiên sẽ khoe khoang công trạng hiện giờ của hắn,  là trước tiên chê cười sự khổ sở trước mắt của nàng.
“Quận chúa có ơn sâu giúp đỡ , Chu mỗ  thể nào quên. Nay áo gấm về làng, đặc biệt đến cảm ơn.”