Gió ngừng, hoa lê đầy cây đong đưa yên tĩnh, mà ánh sáng trong mắt Ngu Linh Tê vẫn  biến mất.
Nàng nhẹ giọng nói: “Ninh Ân, chàng xưng đế .”
Đầu ngón tay Ninh Ân khẽ dừng lại, đôi mắt sâu đen  đáy,  nói gì.
Ngu Linh Tê đưa  lời đề nghị ,   là kích động nhất thời.
Kiếp  chân của Ninh Ân  tật, chính là bệnh nan y, tất nhiên cũng mất  tư cách đăng quan  vi quân, nhưng đời  thì khác.
Huynh trưởng cũng từng : “Ninh Ân  đến  vị trí như hôm nay, cách ngôi Hoàng đế chỉ  một bước nữa, mặc dù  cũng    Hoàng đế nhưng với vị trí của ,   trướng cũng sẽ vì tiền đồ, lợi ích của  mà đề cử   vị trí đó.”
Mê Truyện Dịch
Thiên hạ vui vẻ, cũng  hưởng lợi. So vối việc  bề , còn  bằng  Đế vương.
Tam hoàng tử Ninh Huyền  khi c.h.ế.t  thể mang   tài đến phủ Tĩnh vương, nó cũng chứng minh  những lời  của  trưởng   là đe dọa.
Ngu Linh Tê  suy nghĩ  lâu, mới   suy nghĩ  của .
Ninh Ân  thấy ánh mắt nàng, như đang  cân nhắc về mấy chữ ngắn ngủn  của nàng.
“Uống rượu?”Hắn  như   việc gì ngửi ngửi thử, chỉ ngửi thấy mùi hương nhàn nhạt   nữ nhân.
Để một kẻ điên lên là vua, còn  chuyện nào điên hơn chuyện  nữa ?
“Không ,   tỉnh táo.”
Bên cạnh hàng rào  chạm khắc tinh xảo, là khuôn mặt xinh  nhưng trầm tĩnh của Ngu Linh Tê.
Dù  Ninh Ân cũng cảm thấy    lòng thương xót, trời sinh  lạnh nhạt.
Ngay từ đầu, Ngu Linh Tê cũng  để ý lắm.    nhắc đến càng nhiều, nàng mới nhận  Ninh Ân lập  phân tích  đó,  lẽ gần như đang tự chán ghét bản  .
Huống chi gần đây  trải qua  nhiều chuyện, nàng cũng dần dần phát hiện , thật  dân chúng cũng  cần  ai sẽ lên ngôi Hoàng đế. Chỉ cần  thể khiến họ lấp đầy bụng, giải quyết chiến tranh đói rét, loạn lạc, như thế dù một Đế vương lạnh nhạt, vô tình, so với một  giả nhân giả nghĩa nhưng chẳng  năng lực lên  vua thì sẽ mạnh hơn  nhiều.
Những đám mây lơ lửng lướt qua, Ngu Linh Tê ngẩng đầu  ánh nắng ấm áp phía xa chân trời: “Ninh Ân,  mặt trời  .”
Ninh Ân nâng mắt,   ánh mặt trời mà  đầu thưởng thức nét mặt xinh  của Ngu Linh Tê.
Nàng cúi  chống lan can, nhẹ giọng : “Mọi  đều kính nể ánh mặt trời,   bởi vì nó ,  chói mắt, mà bởi vì nó cũng  lớn, lớn đến mức  thể xua tan  đêm đông u tối.”
Ninh Ân vẫn luôn  sườn mặt nàng, trong con mắt thâm trầm cũng  chút ánh sáng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/ga-cho-my-nam-phan-dien/chuong-305-ga-cho-my-nam-phan-dien.html.]
“Tuế Tuế đang đổi cách để khen  , lương tâm  đau ?”
Hắn than khẽ: “Đáng tiếc bổn vương chính là ác quỷ tu la ở địa ngục,   thể nào  mặt trời thu hút sự chú ý của   .”
“Ác quỷ tu la cũng   mà.”
Ngu Linh Tê  tự nhiên chấp nhận cách   : “Không sợ bọn đạo chích, côn đồ c.h.é.m giết. Ngay cả trong Phật điện từ bi, cũng sẽ  một vài hung thần ác sát trợn mắt hung dữ.”
Ninh Ân giật , lập tức cúi đầu   tiếng.
Lúc nàng   khen  khác, ngay cả tảng đá cũng  thể nở hoa.
“Cười gì?”
Ngu Linh Tê  nghiêng đầu  : “Cảm thấy   ồn ào ?”
“Hoàn  ngược .”
Ninh Ân híp mắt, thích thú : “Thật  bổn vương cảm thấy lời ngon tiếng ngọt Tuế Tuế  , so với mấy tiếng chuông rầm rì ngoài  dễ  hơn nhiều.”
Ngu Linh Tê   gì.
Rõ ràng  bên  lâu như thế , nhưng Ninh Ân mở miệng  vẫn sẽ khiến nàng mặt đỏ tim đập.
“Bớt  sang chuyện khác .”
Nàng hừ lạnh, còn nghiêm túc : “Chàng   cùng  thoái ẩn, cả đời một  một đời một đôi .  mà Ninh Ân, đây thật sự là cuộc sống   ?”
Ngu Linh Tê nhớ  rõ, kiếp  Ninh Ân  xoay chuyển quyền thế trong tay  như thế nào, khiến  trong thiên hạ kính nể và sợ hãi  dẫm  lòng bàn chân.
Chỉ là ,  sai vị trí thôi.
Có lẽ  cũng    Ngu Linh Tê  hề  giỡn, Ninh Ân thu hồi vẻ mặt nhàn nhã nghiền ngẫm  mặt.
Khóe môi mỏng  khẽ nhếch lên, nhưng Ngu Linh Tê nhẹ nhàng nâng hai má  lên, như hiểu những lời mà  sắp  .
“Nhiếp Chính vương sinh  trong vòng xoáy triều đình, cũng  khổ tâm lo lắng chuyện kinh doanh, cân bằng triều đình, nhưng kết quả vì đồ  mặc, lấy công trạng của  tích tiểu thành đại  đầu Hoàng đế, còn  thời thời khắc khắc   khác đề phòng tấn công.”
Nhớ đến kiếp  áo choàng của Ninh Ân ngày ngày đều dính máu, Ngu Linh Tê nhíu mi: “Chờ Tiểu Hoàng đế trưởng thành, giao quyền   giao quyền thì ? Không giao quyền đương nhiên   tạo phản,   mắng, đối với Hoàng đế như con rối cũng chỉ đổi sang một đối thủ khác, vì thế  đời còn  thể  Ninh Huyền thứ hai, Tiết Tung thứ 100 ư. Thầy của bọn họ  nổi danh, quảng cáo chính nghĩa  rùm beng, dụng độc, ám sát, thậm chí còn dùng ngoài bút  vũ khí tấn công, ngày ngày đêm đêm sống trong bất an. Mà …”