Một lúc lâu, mí mắt cũng nặng dần, Ngu Linh Tê  nghĩ Ninh Ân ngủ mất ,   thấy  mạnh mẽ .
“Cùng .” Hắn .
“Được.”
Ngu Linh Tê  hiểu  ý  : “Thiếp sẽ cố gắng, đuổi theo bước chân .”
Ninh Ân nhéo nhéo gáy nàng, khàn giọng : “Nói sai , nên phạt.”
Là bóng đuổi theo ánh sáng, là  đuổi theo Tuế Tuế.
Hôm nay trạng nguyên mới  triều lĩnh chức, bổ sung  vị trí còn trống,  nay trong triều  từng  cảnh tượng náo nhiệt như thế.
“Khi  hiền tài bước  điện,  thể  minh quân ngu dốt. Thần chờ dập đầu thỉnh an Tĩnh vương điện hạ đăng cơ, khiến đất nước ngày càng thịnh vượng!”
Mấy quan văn cùng  đưa mắt  xung quanh, vẫn mãi luôn cầu xin Ninh Ân lên ngôi Hoàng đế. Phần lớn còn  chỉ khách khí phụ họa thêm vài từ, dù  ngày xưa Ninh Ân cũng  từng mắt điếc tai ngơ với bọn họ.
 hôm nay Tĩnh vương điện hạ   ghế gỗ đàn hương duy nhất trong điện Kim Loan, chẳng để ý mà liếc  mấy triều thần cũ mới quỳ lạy, phá lệ mở lời vàng ngọc.
Lần   cũng  đột kích  nhà của ai cả, cũng  cách chức ai hết, mà lạnh nhạt : “Còn quỳ  gì thế? Lễ đăng quan   bổn vương tự  xử lý .”
Trong điện bỗng an tĩnh trở .
Không ngờ   Ninh Ân  đáp ứng dễ dàng như thế,  gạch lát sáng bóng, lộ  các vẻ mặt khác  của các văn võ trọng thần trong điện.
Đặc biệt là những   về phía hoàng tử bé, vài  mượn cơ hội khống chế cục diện thì biểu hiện của họ  hoảng loạn và phức tạp.
“Điện hạ nhận lời là phúc của triều đình !”
Một  vị quan của Ngự Sử  lên để khống chế hướng gió trong triều.
Mê Truyện Dịch
Bộ Thượng thư cũng  theo: “Thần lập tức an bài lễ đăng cơ ngay!”
Đại tướng quân Ngu Uyên và con trai Ngu Hoán Thần trao đổi ánh mắt, bỗng chớp mắt một cái, suy nghĩ như sóng lớn chồng chất lên ,   bình tĩnh như cũ.
Giống như đưa  một quyết định trọng đại, hai cha con cũng bước  khỏi hàng quỳ xuống, cất cao giọng : “Chúng thần nguyện ý  theo điện hạ, giúp đỡ xã tắc!”
Chúng thần bên  mới dần tỉnh mộng, phụ họa theo: “Chúng thần nguyện ý  theo điện hạ, giúp đỡ xã tắc!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/ga-cho-my-nam-phan-dien/chuong-307-ga-cho-my-nam-phan-dien.html.]
Một việc hệ trọng như thế, cứ như thế mà kết thúc trong sự suy đoán của các triều thần nhưng cũng  ai dám xen .
Ngu Linh Tê bớt chút thời gian  đến Đại Lý tự một chuyến.
Tiếp đón chính là các quan  mặc quan bào màu xanh lục, mặt trắng mắt sáng, mang trong  bầu  khí công bằng chính trực.
Hắn  Ngu Linh Tê chắp tay : “Công văn thẩm tra   sai sót gì, nương nương chờ một lát.”
Tích chữ như vàng, hướng nội nghiêm túc.
Ngu Linh Tê nhận  gương mặt cứng nhắc nhưng xinh  ,  khỏi mỉm : “Là ngươi , Chu Uẩn Khanh.”
Trên mặt Chu Uẩn Khanh xẹt qua chút kinh ngạc, gật đầu : “Nương nương nhận  tại hạ.”
“Đương nhiên nhận  .”
Trí nhớ của Ngu Linh Tê  giờ  tệ, đêm Thất Tịch năm    thấy tướng mạo của , nàng  thấy ấn tượng: “Sau  Chu đại nhân sẽ trở thành thiếu khanh xuất sắc nhất trong Đại Lý tự.”
Chu Uẩn Khanh còn trẻ, ngay cả Tĩnh vương cũng đánh giá cao , lúc mới  triều chỉ mới nhận sáu phẩm tự thừa,  cách đến Đại Lý tự thiếu khanh còn cách  xa…
 Ngu Linh Tê là ai cơ chứ? Đó là   Tĩnh Vương đặt  đầu quả tim, lúc  bên cạnh cô là những bè đảng  xa của Tam Hoàng tử, đến bây giờ vẫn còn đang ở trong ngục giam tầng cuối cùng của Đại Lý tự chịu khổ hình sống  bằng chết.
 chỉ một lời khen tặng của nàng, nó còn linh nghiệm hơn cả thánh chỉ  ban nữa.
Được khen thưởng, nhưng Chu Uẩn Khanh cũng   chút đắc ý nào,  kiêu ngạo siểm nịnh : “Nương nương khen thưởng.”
“ , mặc dù Quận chúa Thanh Bình  câu nệ tiểu tiết, thích  việc lớn, nhưng   trọng tình nghĩa, thật là một cô nương .
Khi đến nơi Ngu Linh Tê : “Nếu  chê nàng  tình cảnh khó khăn, còn nhớ đến chút ân giúp đỡ  , thì đối đãi với nàng  rộng lượng một chút.”
Nhắc đến Đường Bất Ly, vẻ mặt của Chu Uẩn Khanh  lạnh lùng nhưng cung kính : “Thần hiểu ạ.”
Vừa dứt lời, hai quan viên tự  dẫn một  mặc thường phục màu trắng  trong điện.
Ngu Linh Tê từ chỗ của  ngẩng đầu lên , thấy Tiết Sầm đang   lưng hai quan viên .
Đại Lý tự đóng cửa gần một tháng,   gầy  một chút, vẻ hào hoa phong nhã, dịu dàng giờ  trở thành nhợt nhạt và u buồn, giống như minh châu  đậy .
Nhớ tới ánh mắt vẫn là dịu dàng trong sạch,  khi    mỹ nhân tóc mây bồng bềnh, vô cùng xinh  hồi lâu, đôi môi khô khốc mím  mấy  mới nâng áo choàng lên hành lễ: “Tội dân bái kiến Nhị… Vương phi nương nương.”