Xưng hô  đến đầu môi   đổi,  vẻ vô cùng khô khốc.
“Tiết nhị công tử mời  lên.”
Ngu Linh tê nâng cánh tay lên, đỡ  dậy.
Tiết Sầm  đầu ho nhẹ một tiếng, hai bên xuất hiện chút đỏ nhạt, là chất độc của bách hoa đang quấy phá cơ thể của .
Ngu Linh Tê  đầu, sai  hầu đưa quà  chuẩn   lên.
Nhìn thấy trong túi nhét đầy lễ vật quý giá, Tiết Sầm sửng sốt, lập tức lắc tay : “Người sắp chết,  dám nhận ân huệ của nương nương.”
Ánh mắt của , mãi mãi  dám  về phía Ngu Linh Tê.
Rõ ràng nàng vẫn dịu dàng chói mắt như cũ, chói đến mức chỉ cần  từ xa liếc mắt một cái   thể  thấy ánh sáng bức .
“Ta cũng  từng nhận ân huệ của .”
Mê Truyện Dịch
Ngu Linh Tê  dậy, lấy từng thứ trong túi  cho  xe: “Đây là thuốc giải độc mà  luyện , dùng trong một năm, nhưng tạm thời  thể áp chế  độc dược trong  . Đây là giấy thông quan, còn  giấy giới thiệu tự  , từ kinh thành  về hướng Bắc đến Nhạn Thành, dựa theo chỗ  ghi đến tìm Dược Lang, ông  sẽ giúp ngươi…”
Nghe thế, Tiết Sầm mới hiểu  ý của Ngu Linh Tê.
“Nương nương, đây là  thả   ?”
Ngực Tiết Sầm phập phồng lên xuống, ngập ngừng : “Ta nghiệp chướng nặng nề, chỉ  thể lấy cái c.h.ế.t để đền tội,  nương nương  thể…”
“Là ý của phu quân .” Ngu Linh Tê cố ý đề cập đến Ninh Ân.
Tiết Sầm sửng sốt, trong lòng vô cùng cay đắng.
“Huống chi nghiệp chướng nặng nề của , cũng   trừng phạt . Nếu Tiết nhị công tử còn tiêu cực tìm cái chết, thì cái c.h.ế.t nhẹ tựa lông hồng, điều đó đáng để suy nghĩ.”
Ngu Linh tê  nhạt, dịu dàng : “Coi như đây là đại xá thiên hạ  khi đăng cơ ,  thôi. Dù   cũng nên vì  mà sống một , núi cao biển rộng, mặc quân ngao du.”
Dù   cũng nên sống vì  một .
Lời  nhẹ như thế, nhưng truyền đến sự giác ngộ  lớn.
Tiết Sầm nghĩ đến hai mươi mốt năm ngắn ngủi của , sống  sự che chở của bậc cha chú, mãi mãi  gia tộc kéo . Bên ngoài gia tộc rực rỡ nhưng bên trong  dơ bẩn, tín ngưỡng sụp đổ,  giống như mất  phương hướng, mất  ý chí sống.
Uống thuốc độc, là vì  chuộc tội với Ngu gia, cũng là vì  cứu lấy Tiết gia đang  nguy cơ sụp đổ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/ga-cho-my-nam-phan-dien/chuong-308-ga-cho-my-nam-phan-dien.html.]
Hắn  bao giờ nghĩ đến chuyện còn sống để giải quyết vấn đề, lấy một hành động hiên ngang lẫm liệt để che giấu nội tâm  c.h.ế.t để trốn tránh yếu đuối, thật buồn .
Sự bối rối trong lòng dần tan biến, khóe mắt Tiết Sầm cũng đỏ lên.
Hắn còn  kịp nhận lấy hài cốt của Tiết Tung, còn   thấy việc cách chức và rời khỏi kinh, bệnh tình của tổ phụ thì đang nguy kịch,  còn   nhiều chuyện cần  …
Tiết Sầm ngước mắt lên, dịu dàng như khi còn trẻ mà  nàng, từ từ khoanh tay áo khom lưng : “Tiết Sầm, đa tạ nương nương!”
“Vậy thì, tái kiến.”
Ngu Linh Tê gật đầu, cùng hai tay sai  khỏi đại điện,   bên trong ánh tà dương  cao, dáng  nhiễm ánh vàng dịu dàng mạnh mẽ, khẽ lắc lư với vẻ uy nghiêm chói lọi.
Ra khỏi Đại Lý tự,   thấy một chiếc xe ngựa đang đợi ở .
Vén màn che lên, bên trong là  thiếu niên mặc vương bào màu tím than  tuấn nhàn hạ mà dựa , chống đầu  nàng.
Đôi mắt Ngu Linh Tê sáng bừng lên, buông tay đang  Hồ Đào đỡ , mỉm  cầm váy lên xe ngựa: “Sao   đến đây?”
“Đón nàng.” Ninh Ân di chuyển ngón tay, gõ gõ vị trí bên cạnh .
Vì thế Ngu Linh Tê  sát  , đầu gối vô tình  cố ý mà cọ xát  chân của ,  rạng rỡ : “Phu quân bận chuyện triều đình, còn bớt chút thời giờ đến đón , là  quan tâm  nha.”- ,  truyện  hơn  app TYT -
Lời còn  dứt, nàng  nhào  n.g.ự.c của Ninh Ân.
“Tuế Tuế  gặp  đáng ghét.” Đôi mắt  tối , cúi  mổ nhẹ lên mi mắt của nàng.
“Có mùi của  mà bổn vương chán ghét.” Hắn cúi xuống, cắn  xương quai xanh tinh xảo, hõm sâu của nàng.
Ngu Linh Tê cảm thấy Ninh Ân vô cùng  ý tứ.
Khi  điên lên thì  tàn nhẫn với bản  , cắt tóc, xăm hình thậm chí là cắt tay  máu, mà mắt cũng chẳng thèm chớp.  mà đối với nàng thì   ngoan, cũng chỉ dám dùng miệng để trừng phạt nàng.
Bởi vì nàng  cách yêu thương của  khác với những  thường khác, nên Ngu Linh Tê mới vô cùng đau lòng.
“Có một  việc do  mà , nên đương nhiên cũng từ  mà kết thúc.”
Ngu Linh Tê  ngứa run lên, miệng của Ninh Ân vẫn tiếp tục  xuống: “Huống chi việc phóng thích Tiết Sầm,   hôm qua   đáp ứng   ?”
Đuôi mắt Ninh Ân nhếch lên: “Tối qua   khi nào?”