Khi trong kinh thành giăng đèn kết hoa sôi động và náo nhiệt, chỉ  trong vương phủ vắng lặng như một ngôi mộ, ngay cả một cái đèn lồng đỏ  một bức câu đối tết cũng đều  .
Màu sắc tươi  duy nhất trong cả đêm giao thừa  lẽ là vết m.á.u  hạ thường của Ninh Ân,   là m.á.u của ai.
Một  khi Ninh Ân đang  tâm trạng ,  với đôi mắt lờ mờ sương mù  hỏi Ngu Linh Tê rằng nàng  gì.
Làm  Ngu Linh Tê dám thực sự đưa  yêu cầu quá đáng nào?
Suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng nàng chỉ bịa  một câu: "Ta  xem đèn hoa đăng tết Nguyên Tiêu."
Ninh Ân như giày vò c.ắn môi  của nàng, l.i.ế.m những giọt m.á.u  văng ,  : "Được".
  ngày tết Nguyên Tiêu hôm , điều chờ đợi họ chính là tàn đảng của Thái hậu cầm chiếu thư trong đai ngọc của tiểu Hoàng đế, liên hợp thái giám dày công chế tạo một bữa Hồng Môn Yến vì Ninh Ân.
Đêm hôm đó,  bậc rồng m.á.u chảy thành sông, Ngu Linh Tê cũng suýt táng mệnh tại chỗ.
Ninh Ân lau sạch m.á.u  đầu ngón tay, đưa Ngu Linh Tê lên bục cao của thành cung, cho nàng xem một màn "khai đăng" nhiệt liệt nhất khắc sâu nhất  kinh thành.
Chỉ là thứ  treo lên đốt  từng cây cột   là đèn lồng, mà là  ——
Từng  một la hét và than  thảm thiết, những phản thần sống sờ sờ.
Đó là  đầu tiên Ninh Ân g.i.ế.c   mặt nàng, khuôn mặt của Ngu Linh Tê trắng như tờ giấy, nàng sẽ  bao giờ quên  ánh mắt của  lúc đó.
Hắn cong môi  và pháo hoa của "đèn tự nhiên"  phản chiếu trong mắt , nhất thời nàng  thể phân biệt   là thần  trời  là ác quỷ chốn nhân gian.
Sự hủy diệt tuyệt vọng và điên cuồng như , khác   với  thiếu niên trầm lặng  mặt.
Không hiểu vì , ánh mắt của Ngu Linh Tê tràn ngập ánh sáng của pháo hoa năm mới cũng  sinh  vài phần thương cảm.
Nếu Ninh Ân  từng trải qua những điều đó, liệu hẳn  thể trở nên... khác ?
Ý niệm trong đầu chỉ như gợn sóng xẹt qua và  đó   nàng lắc  khỏi tâm trí.
“Tiểu thư, đồ ăn tới  đây.” Hồ Đào dẫn bốn cô hầu nhỏ mang theo  nhiều rượu và đồ ăn nóng tới.
Ngay cả một cái lò nhỏ để hâm rượu cũng mang tới.
Chuẩn  xong rượu và đồ ăn, Ngu Linh Tê  thẳng lưng, nheo mắt   thiếu niên  hành lang  đó mím môi : "Qua đây ."
Trong mắt Ninh Ân lộ  vẻ kinh ngạc.
Hắn chậm rãi bước lên bậc đá và   mặt Ngu Linh Tê, nhưng    vẫn  chịu  xuống.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/ga-cho-my-nam-phan-dien/chuong-36-ga-cho-my-nam-phan-dien.html.]
Khi Ngu Linh Tê  thấy bộ dạng ngoan ngoãn đáng thương của  thì trong lòng thấy buồn bã. Nàng dứt khoát đưa tay  mạnh mẽ kéo   xuống chiếc trường kỷ  chạm khắc.
Nàng tự  rót một ly rượu nóng, rắc hai thìa ớt bột nàng thích nhất, nghĩ ngợi một chút   thêm một thìa nữa.
Sau đó nàng đưa ly rượu đầy thành ý  đến  mặt Ninh Ân, giọng dịu dàng : "Uống ."
Ba thìa ớt bột   xay mịn cay đến mức khiến cả Hồ Đào  bên cạnh cũng sợ hãi nuốt nước bọt.
Ninh Ân  chút do dự, cầm lấy chén rượu uống cạn.
Lần , ngay cả Ngu Linh Tê cũng  chút kinh ngạc.
Trong ấn tượng của nàng, nàng nhớ Ninh Ân  ăn  cay.
Đưa cho  ly rượu  để thử xem tính cách của   thực sự khác với kiếp   , thứ hai là thấy các khớp ngón tay của  đỏ lên vì lạnh,  lúc nhấp hai ngụm để xua  cái lạnh.
Không ngờ Ninh Ân khi thiếu niên  thật thà như .
“Cảm ơn tiểu thư...”
Còn  kịp  xong, Ninh Ân  cảm thấy cổ họng  một cỗ cay nồng nghẹn ngào, vội vàng nắm chặt lấy chóp mũi, đuôi mắt đỏ bừng với tốc độ  thể  thấy bằng mắt thường, đôi môi mỏng mang theo ánh sáng lạnh của rượu,  cho khuôn mặt tuấn tú  còn chút m.á.u  nhuộm thành một màu tươi sáng.
Như thể    khác bắt nạt,  một loại cảm giác yếu ớt.
Ninh Ân còn  uống một  nữa, nhưng Ngu Linh Tê  kịp thời đưa tay che cốc của  .
Bàn tay của nàng vô cùng mảnh mai và trắng nõn, móng tay cũng  ửng hồng, giống như một vài quả mận rơi  tuyết.
Nàng : “Trong rượu Đồ Tô  hạt tiêu,  thể ăn cay thì uống ít một chút.”
“Ta  thể uống.”
Đôi môi mỏng của Ninh Ân đỏ bừng,  Ngu Linh Tê : “Tiểu thư đối xử với   ,   thể phụ tấm lòng của tiểu thư.”
Đó là ánh mắt mà Ngu Linh Tê  từng thấy ở đời , với một vẻ bướng bỉnh  xa lạ  đáng yêu.
Mê Truyện Dịch
Nàng thu tay , nhỏ giọng phản bác: “Ai đối xử  với ngươi?”
“Tiểu thư giữ   dưỡng thương, cho  quần áo mới còn tự  rót rượu cho .”
Ninh Ân thuộc như lòng bàn tay, nghiêm túc : “Tiểu thư là  đối xử với   nhất  đời .”