Bên ngoài lửa trại náo nhiệt, doanh trướng của Triệu Ngọc Mính  vắng vẻ.
Bên ngoài doanh trướng  mấy bóng   qua, nghị luận: "Ban đầu  cảm thấy Triệu gia cô nương là một mỹ nhân, nhưng hôm nay nàng   chung cùng Ngu gia cô nương,  biến sắc  khác gì một tảng đá  nặn bằng đất sét."
Một  khác  : "Không  ! Nếu  là Tiết Sầm,  cũng thích Ngu gia cô nương, dung mạo và dáng  ... Chậc chậc!"
Tiếng bước chân vang lên, giọng  nghị luận bên ngoài đột nhiên dừng .
Triệu Ngọc Mính  túi mũi tên đặt  bàn,   năm ngón tay trong tay áo siết chặt, bi thương trong mắt càng nhiều hơn,  .
Lát , Triệu Tu bưng thịt thỏ nướng xong  cửa,  thấy Triệu Ngọc Mính một  ảm đạm đau thương, trong mắt hiện lên vẻ đau lòng.
"Ăn chút gì , Ngọc Mính."
Triệu Tu xé một miếng thịt thỏ, thật cẩn thận đưa lên môi Triệu Ngọc Mính: "Những   lung tung ,   đuổi  ."
Triệu Ngọc Mính lắc đầu: "Bọn họ   sai, tất cả   đều thích cô nương rạng rỡ cao quý như biểu . "
"Ta sẽ  thích." Triệu Tu .
Triệu Ngọc Mính    một cái, nước mắt  nhịn  chảy xuống: "Huynh  thích thì  ích lợi gì? Ta   phụ   như  ,    trưởng  chỗ dựa,   cũng sẽ    lấy  so sánh trêu chọc, thấp hơn   một bậc."
"Sẽ . Ngày mai săn bắn,  nhất định sẽ là   nhất, nhất định sẽ cho  chỗ dựa, cho  thể diện."
Triệu Tu  thấy nước mắt nghĩa  thì tim như  đao cắt, trong mắt hiện lên một tia tối tăm: "Đến lúc đó,  ai dám khinh thường trêu chọc  nữa."
......
Trăng tàn nghiêng về phía tây, lửa trại dập tắt, chỉ một tia lửa nhỏ bốc lên  biến mất trong tích tắc.
Tất cả   đều ngủ, doanh trướng một mảnh yên tĩnh.
Trong rừng cây lạnh lẽo lộ  khí lạnh, một con chim ưng xám vụt qua bầu trời đêm, chuẩn xác rơi  tay Ninh Ân.
Vừa mới lấy tình báo xuống, liền thấy bên ngoài rừng cây truyền đến tiếng bước chân cố ý nhẹ nhàng.
Thính lực Ninh Ân cực , lập tức phân biệt  thanh âm  truyền đến từ chuồng ngựa của Ngu Linh Tê.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/ga-cho-my-nam-phan-dien/chuong-42-ga-cho-my-nam-phan-dien.html.]
Hắn chậm rãi nhấc ngón tay đặt  môi, ý bảo chim ưng xám   huấn luyện  tay   nhúc nhích. Sau đó chuyển , ẩn ở   cây âm u rình mò.
Một bóng đen lén lút mò đến chuồng ngựa,  đó lấy  một gói gì đó đổ  máng ngựa, đưa tay khuấy lên,  vội vàng rời .
Đợi đến khi bóng đen biến mất  , Ninh Ân nâng cánh tay lên, thả con chim ưng màu xám , từ   cây  .
Hắn chắp tay    tới chuồng ngựa, tiện tay cầm một nắm cỏ đặt ở chóp mũi ngửi ngửi.
Ngay lập tức bờ môi nhếch lên, trong cổ họng  một tia chế nhạo  thấp,  ánh trăng đôi mắt phản chiếu ánh sáng lạnh lẽo.
Xem   cần   tay,    khẩn cấp   loạn.
Ngày hôm  gió bắt đầu thổi, bầu trời mây mù dày đặc, ánh sáng mặt trời  phủ một tầng u ám.
Trên sườn núi, Ngu Tân Di mặc quân phục cưỡi ngựa đến, nàng   với Ngu Linh Tê: “Tuế Tuế, đột nhiên hôm nay trời trở lạnh, sợ rằng ban đêm sẽ mưa to. Chúng   săn một hồi  nhổ trại  về phủ, nếu  gặp mưa trong núi  dễ  phong hàn.”
Mục đích chuyến   của Ngu Linh Tê cũng   săn bắn, suy nghĩ một chút nàng : “Được.”
Phía  doanh trướng, con ngựa đỏ  buộc  phát  tiếng kêu  bé.
Ngựa   hiểu tính ,     mà hôm nay  chút bồn chồn, nó  cho  khác đến gần, liên tục di chuyển móng .
“Ngoan ——” Ngu Linh Tê vươn tay vu.ốt ve chiếc bờm mềm mại của con ngựa đỏ, cố gắng trấn an nó.
Ngựa đỏ vung đầu, liều mạng tránh khỏi dây cương. Ngu Linh Tê nhanh chóng lùi  một bước, nàng đang định gọi thị vệ đến giúp đỡ thì bất ngờ  một cánh tay  lực vươn , nắm lấy dây cương dùng sức kéo xuống, ngựa đỏ vang lên tiếng phì phì trong mũi, ngoan ngoãn cúi đầu  động đậy.
Ngu Linh Tê thấy Ninh Ân thuần phục ngựa thì trong mắt nàng xẹt qua một tia kinh ngạc.
Ngựa đỏ nhận chủ, trừ  với cha  Ngu Linh Tê còn  thấy nó cúi đầu với  thứ ba. Mặc dù thường ngày cho tỷ tỷ sờ nó nhưng nó vẫn vểnh chân lên.
“Tiểu thư,  .” Ninh Ân xoay đầu , gió mạnh thổi qua, một sợi tóc  thái dương lướt qua đôi môi mỏng nhợt nhạt của .
Hôm nay gió lớn, xuân hàn se lạnh,  ăn mặc thật đơn bạc, ngón tay nắm chặt dây cương  phiếm hồng.
Vừa  Hồ Đào mang một chiếc áo choàng màu đỏ đến đây, để cho chủ tử mặc để tránh gió.
Ngu Linh Tê mở tung chiếc áo choàng màu đỏ xinh   nhưng  mặc thêm mà thuận tay khoác lên vai Ninh Ân.
Mê Truyện Dịch