Ninh Ân suy tư, hiện tại trong triều  phong  vương, cũng   bao nhiêu hoàng   ban tước vị quận vương, duy nhất  một   giao điểm với Ngu Linh Tê chính là    quen với nàng trong bãi săn trong hai ngày qua, tiểu quận vương Nam Dương Ninh Tử Trạc.
Khi đang thong thả suy luận thì  bỗng cảm thấy vai  chìm xuống, Ngu Linh Tê nghiêng đầu và   bất tỉnh.
Từ trong xương cốt nàng  bệnh,  ăn  uống  còn  ngâm trong mưa gió, chỉ sợ là  chống đỡ nổi.
Chỉ trong chốc lát suy tính, các khớp ngón tay của Ninh Ân khẽ động và trượt  thanh d.a.o găm  giấu trong bao cổ tay áo.
Ánh sáng lạnh lẽo của lưỡi d.a.o  khúc xạ trong mắt , lạnh giá xơ xác tiêu điều.
...
Trong rừng rậm  đáy vực, hàng chục  đang cầm đuốc bước  con đường núi lầy lội để tìm kiếm.
Mê Truyện Dịch
Ngu Tân Di mặt đầy bùn bẩn, cổ họng  khản đặc nhưng vẫn  tìm  tung tích của  .
Hai  cưỡi ngựa dừng  ở cạnh vách núi nhưng  giống như bốc  khỏi nhân gian , tìm khắp vách núi và  đáy vực nhiều  nhưng đều  tìm .
Thân thể   yếu đuối,  một ngày một đêm  mưa to gió lớn như  nàng    thể chịu  đây?
Nghĩ đến đây, Ngu Tân Di nắm c.h.ặ.t t.a.y hung hăng đập mạnh   cây to bên cạnh khiến  cây chấn động rung ào ào, ánh mắt nàng  đầy tự trách.
Hai mắt Tiết Sầm cũng đỏ hoe, giọng  trong trẻo trở nên khàn khàn do mệt mỏi cả đêm: "Ngu đại tiểu thư chớ nên nóng lòng, hiện tại   tin tức gì chính là tin tức  nhất."
Thị vệ của Tiết phủ cầm đuốc  đằng  : "Nhị công tử, nô tài  lục soát khắp khe núi  , vách núi cao mấy chục trượng, Ngu Nhị cô nương chắc   ..."
Hắn  còn  kịp  hết câu thì   Tiết Sầm trầm giọng cắt ngang: "Muội  sẽ   việc gì ! Nếu  ai  bậy  bạ nữa thì lập tức xử lý ngay tại chỗ!"
Ngày thường  vẫn luôn dịu dàng, đây chính là  đầu tiên nổi cơn thịnh nộ như . Thị vệ Tiết phủ   dọa sợ đến mức khuỵu xuống, vội vàng xưng "nô".
Chân trời  trắng, gió  dừng, mưa tích tụ từ lá cây trong rừng rơi xuống trán của Tiết Sầm.
Hắn giơ tay hứng lấy cái lạnh lẽo băng giá, ánh mắt  theo hạt mưa hướng lên ,  hướng lên  và dán chặt  phía  vách đá lởm chởm mù sương.
Ngu Tân Di theo tầm mắt của  lập tức hiểu ý, trong mắt lóe lên một tia sáng ngời: "Vẫn còn một chỗ chúng   tìm."
Vách núi,  những tảng đá.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/ga-cho-my-nam-phan-dien/chuong-47-ga-cho-my-nam-phan-dien.html.]
Ngu Linh Tê  khát  đói, đầu lưỡi khô rát. Trong lúc mơ màng nàng cảm thấy một làn  ấm áp từ từ thấm ướt môi .
Nàng  mở miệng đón lấy "cam lộ", nhưng khớp hàm run rẩy khép chặt như vỏ sò  nàng  còn sức lực để mở .
  bên cạnh dường như cũng ý thức  vấn đề , dòng cam lộ ấm áp  tạm thời biến mất.
Chỉ chốc lát  đó, bóng đen  cúi xuống, một thứ gì đó mềm mại và ấm áp dính  bờ môi khô và run rẩy của nàng,  tiếp theo đó là một luồng nhiệt trơn trượt cạy khớp hàm của nàng đem theo chất lỏng ấm nóng với mùi tanh nồng mớm  miệng nàng.
Chất lỏng đó thật sự  khó uống. Ngu Linh Tê vô thức nhíu mày,  giãy giụa nhưng một ngón tay cũng  nhấc lên .
Mi mắt nàng run rẩy mở  một khe, ánh ban mai ảm đạm, trong tầm mắt mơ hồ chỉ  thấy khuôn mặt tuấn tú của Ninh Ân  phóng đại vô hạn.
Môi  đỏ hơn cả màu áo choàng. Hắn đổ thứ gì đó từng ngụm từng ngụm  miệng nàng, lấp đầy cái  dày bỏng rát của nàng.
Điều cuối cùng Ngu Linh Tê nhớ  là tròng mắt đen nhánh  hề  chút gợn sóng và h.am  tì.nh dục nào của .
...
Một  nữa tỉnh , Ngu Linh Tê    chiếc giường mềm mại.
Khi nàng mở mắt   thấy  màn trướng quen thuộc trong khuê phòng ,  án kỷ  ánh nến lờ mờ và bên ngoài cửa sổ là bóng đêm đen trầm lặng.
Nàng   dậy  thấy Hồ Đào vui mừng đến mức đánh vỡ cái chén trong tay, mừng rỡ chạy  ngoài cửa: "Tướng quân, phu nhân! Thiếu tướng quân, Đại tiểu thư! Tiểu thư tỉnh !"
Ngu Linh Tê ấn cái đầu đang mê man và  dậy, mím môi, ngay lập tức nếm  những gì còn đọng  giữa môi lưỡi là một vị ngọt tanh ngai ngái khó tả.
Giống như... mùi m.á.u tươi.
"Tuế Tuế!"
Ngu Linh Tê  bao giờ thấy nương  dáng vẻ lo lắng như , bà gần như loạng choạng nhào tới  giường nàng, nắm lấy tay nàng và hỏi: "Nữ nhi của , rốt cuộc con cũng tỉnh !"
"Nương, con   ."
Đầu óc của Ngu Linh Tê còn  rõ ràng lắm, trong tiềm thức lộ  một nụ  ngoan ngoãn, trấn an bà: "Chỉ là một ngoài ý  nhỏ thôi, nương đừng  mà."