Nếu giả chết, nữ nhi sẽ  trốn ở một nơi xa xôi sống mai danh ẩn tích hết cuộc đời , từ đây cốt nhục chia lìa, khó  thể gặp .
Người  mẫu  như bà,   thể bỏ ?
“Ngu tướng quân, Ngu phu nhân.”
Tiết Sầm : “Muốn cự tuyệt hôn sự mà    trách phạt, thật  còn  cách khác, nhưng   Nhị   chịu uất ức...”
“Cách gì ?” Ngu phu nhân hỏi ngay lập tức.
Đầu óc Ngu Hoán Thần thông minh, nhanh chóng tiếp lời  : “Ý của ngươi là  khi thánh chỉ của Hoàng thượng ban xuống đính hôn cho tiểu  của ?”
Đính hôn?
Ngu Linh Tê đột nhiên ngẩng đầu, đây là diễn biến gì?
Ngu phu nhân cảm thấy kế hoạch  khả thi,  định gật đầu  cau mày: “ mà, chúng   tìm  một lang quân  sự thật,   ý...”
Còn    xong, tầm mắt của Ngu tướng quân và Ngu Hoán Thần  rơi  Tiết Sầm.
Tiết Sầm chống  hai ánh mắt nặng nề, chậm rãi  lên như thể  đưa  một quyết định quan trọng.
Biết rằng như   chút giậu đổ bìm leo,   việc  của một quân tử, nhưng vẫn khó  thể che giấu  điều  .
Nếu     ,  chắc chắn sẽ hối hận cả đời.
Nghĩ đến đây,   còn do dự nữa, lùi  một bước, quỳ xuống  ánh mắt kinh ngạc và phức tạp của Ngu Linh Tê.
Sống lưng thẳng tắp,  trịnh trọng  với hai vị trưởng lão: “Tiết Sầm thích Nhị  , bằng lòng cưới nàng  vợ, bảo vệ nàng hết cuộc đời ! Xin Ngu tướng quân tán thành!”
...
Những bông hoa mai bên ngoài chùa Kim Vân đang nở rộ.
Ninh Ân dừng , suy nghĩ một chút  bẻ một cành cây, tò mò đưa đến chóp mũi ngửi ngửi.
Không tồi, chính là hương vị ,  giống với mùi thơm nhẹ của tay áo Ngu Linh Tê.
Trở  Ngu phủ,   theo đội thu mua gạo  theo cửa ngách,   cho thị vệ tên Thanh Tiêu  nghi ngờ.
Mê Truyện Dịch
Ninh Ân liếc  chiếc xe ngựa đang dừng ngoài cửa, là chiếc xe ngựa mà Ngu Linh Tê chuyên dùng để  ngoài, khóe miệng lơ đãng cong lên.
Nàng  trở .
Hắn  xuống đôi ủng da hươu  chân, xoay  bước  về phía đại sảnh.
Thị tỳ nô tài   là hồng nhân  mặt chủ tử, chỉ nghĩ  đang tuần tra an  trong phủ, cũng  ngăn cản.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/ga-cho-my-nam-phan-dien/chuong-57-ga-cho-my-nam-phan-dien.html.]
Rẽ qua hành lang gấp khúc,  thấy hai  hầu đang vẩy nước quét nhà thì thầm điều gì đó  núi giả.
“Ngươi  xem, nhị tiểu thư của chúng  thật sự  gả cho Tiết Nhị lang ?” Một  hỏi.
“Hơn phân nửa là . Hôm nay  trong cung tới, tặng một đống đồ vật, lúc  sắc mặt của Tướng quân và phu nhân  đúng lắm.”
Một  khác dong dài trả lời: “Theo  thấy, nhất định là một vị Vương gia, chủ tử nào đó trong cung coi trọng tiểu thư nhà chúng , Tướng quân và phu nhân luyến tiếc đưa nữ nhi  nơi ăn thịt , mới vội vàng đính hôn cho nhị tiểu thư, dù  Tiết gia  sớm  hôn ước với Ngu phủ của chúng .”
Người thứ nhất phụ họa: “Cũng đúng, dù  Tiết Nhị lang và nhị tiểu thư của chúng  là thanh mai trúc mã, lưỡng tình tương duyệt, chỉ cách  một lớp giấy cửa sổ .”
Nụ  trong mắt Ninh Ân chìm xuống, dừng chân .
Tiền viện, Ngu Linh Tê và Tiết Sầm sánh bước bên  qua bóng cành đào.
Không  họ  cái gì, khuôn mặt trắng nõn của Tiết Sầm đỏ bừng, Ngu Linh Tê cau mày lắc đầu, như thể đang băn khoăn.
Tiết Sầm vội vàng tiến lên một bước, lời  của  nghiêm túc và chân thành, Ngu Linh Tê lộ  vẻ bất đắc dĩ và thở dài.
Trong nắng xuân, quân tử sáng sủa và mỹ nhân trong trẻo xứng đôi đến chói mắt...
Chói mắt đến mức  cho Ninh Ân đau mắt.
Hắn nheo mắt , khói mù  xác định ẩn hiện trong đôi mắt hờ hững của , cuồn cuộn.
Hóa  ánh sáng ấm áp từng xuyên qua Dục Giới Tiên Đô  chỉ chiếu sáng một  là .
Cũng  chỉ thuộc về một  là .
Câu  câu  chuyển cành hoa mai giữa kẽ tay,  chợt bật  một nụ  chế giễu,  đó xoay  rời .
Gió thổi tung tấm mành trúc  hành lang, mang theo cái se se lạnh.
Rẽ  góc đường, bước chân vội vã của  dần dần chậm ,  chậm , cuối cùng dừng  trong bóng tối cắt ngang mặt trời.
Một tiếng răng rắc vang lên, năm ngón tay của  nắm chặt , bóp gãy cành hoa mai trong tay như thể bóp gãy một cái xương cổ mỏng manh.
“Tiết Sầm ?”
Mặt mày của Ninh Ân ẩn hiện trong bóng mành trúc, đôi môi mỏng nhợt nhạt khẽ hé mở, nhẹ nhàng : “Ngáng đường.”
Vậy hãy  tất cả những thứ ngáng đường biến mất khỏi thế giới.
Trong thư phòng phủ Hữu tướng.
Suốt một đêm, Tiết Sầm mặc áo choàng quỳ gối  nền gạch lạnh lẽo và cứng ngắc, đối mặt với Tiết Hữu tướng  lâm râm tóc bạc hai bên thái dương nhưng vẫn  mất  vẻ uy nghiêm, vẫn là câu  đó: “Tổ phụ, tôn nhi  cưới Ngu nhị cô nương  vợ.”