“Tiết Nhị lang chứ ai! Hai  tình  ý  khó  , tiểu thư  gả cho  thì gả cho ai?”
“Mọi chuyện còn  quyết định,    bậy.”
Ngu Linh Tê  để tách  xuống, trong lòng  tâm sự, ngay cả ớt bột yêu thích nhất cũng uống  vô.
Hôm qua vì uyển chuyển cự tuyệt hôn sự của Đông cung mà Tiết Sầm quỳ xuống cầu   mặt cha  nàng. Ngu Linh Tê nghĩ  lẽ  nên vui mừng, bởi vì tất cả   đều cảm thấy nàng và  là một đôi trời đất tạo nên.
 dù nàng  cảm động như thế nào vẫn  cảm nhận  chút vui vẻ nào. Trong lòng trầm lặng như gương, rốt cuộc vẫn  tìm   cảm giác rung động thời niên thiếu như kiếp .
Hôm qua lúc ở trong đình viện, Tiết Sầm đỏ mặt tỏ tình với nàng.
Nàng từng thử thuyết phục chính , nhưng suy nghĩ một hồi lâu, cuối cùng vẫn  lắc đầu: “Sầm ca ca  , nhưng   nghĩ tới chuyện thành hôn.”
Khi đó, trong mắt Tiết Sầm hiện lên vẻ kinh ngạc, càng nhiều hơn vài phần cô đơn,  lẽ là  ng ờnàng sẽ cự tuyệt.
Rất nhanh,   nghĩ thông suốt cái gì đó, ôn nhu  : “Nhị   còn nhỏ,  nghĩ tới hôn sự là bình thường. Không , chúng   thể thích ứng từ từ, chỉ cần  thể tạm thời vượt qua nguy cơ  mắt là .”
Ngu Linh Tê suy nghĩ một đêm.
Có lẽ nàng  thể thành hôn với Tiết Sầm,  đó cứ tương kính như tân (***) mà vượt qua cả đời, nhưng như  là  công bằng với Tiết Sầm.
(***) Tương kính như tân: tôn trọng  như khách.
Yêu mà  bình đẳng, thì đó là tai hoạ.
Lừa ai cũng ,  duy nhất  thể lừa Tiết Sầm, nam nhân từ kiếp  tới kiếp   quỳ gối vì nàng tận hai , nàng cũng  thể lừa gạt lương tâm của chính .
“Tiểu thư  gả cho Tiết Nhị lang, chẳng lẽ thật sự   cung  Thái tử phi?”
Hồ Đào méo miệng, tuy rằng  Thái tử phi tôn quý, nhưng  tranh sủng cùng với 3000 giai nhân, như  sẽ  mệt đó!
Đâu giống Tiết Nhị lang, dù trong mắt  trong lòng đều chỉ  một  nàng.
Nghe , Ngu Linh Tê còn thật sự nghiêm túc suy nghĩ một phen. Giả thiết rằng  thật sự gả  Đông cung, tương lai   khi Ninh Ân hồi cung. Dựa  ân tình hiện tại, tỷ lệ nàng  thể sống sót là bao nhiêu……
 mà, đoán  .
Tính tình của Ninh Ân, là một ẩn  nguy hiểm.
Đang nghĩ ngợi,  hầu ngoài cửa đưa lên một  mời, : “Nhị tiểu thư, quận chúa Thanh bình của Đường công phủ mời tiểu thư đến gặp, nhắn là  chuyện quan trọng cần .”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/ga-cho-my-nam-phan-dien/chuong-61-ga-cho-my-nam-phan-dien.html.]
Ngu Linh Tê nhận thiệp,  mở  mời  liền khẽ nhăn mày .
Sau đó như nghĩ đến cái gì, chân mày  giãn , lộ  ý .
Mê Truyện Dịch
Dựa  nét bút cứng cáp  thiệp của Đường Bất Ly cũng đủ để thể hiện     bao nhiêu tức giận.
Đường Bất Ly , gần đây các quý nữ trong kinh thành  tuôn lời đồn đãi,  Ngu Nhị tiểu thư gặp nạn trong buổi  săn  mùa xuân, thất  với một tiện nô……
Nếu là truyền  từ trong vòng nữ quyến,  chỉ   thể là các gia quyến  mặt lúc đó tạo tin đồn.
Những tin đồn vớ vẩn như  hơn phân nửa đều là từ những nữ tử  gả  Đông cung  phượng hoàng, hoặc là  nào đó ngưỡng mộ Tiết Sầm thả .
  lẽ là cơ hội .
Ngu Linh Tê khép  thiệp, nàng trầm tĩnh : “Chuẩn  xe, đến Đường công phủ.”
Vừa mới  cửa, liền gặp  một  đang  nghiêng ngả  cơn mưa phùn.
Không  Ninh Ân  từ  về, cũng  bung dù, cả tóc cả xiêm y đều ướt đẫm, khuôn mặt tuấn mỹ  nước mưa  cho tái nhợt.
Hai ngày  vì chuyện   để cự tuyệt hôn sự của Đông cung mà vội đến sứt đầu mẻ trán, thế mà  quên mất .
Ngu Linh Tê  nghĩ ngợi trong lòng, cầm lấy ô che mưa từ trong tay thị tỳ,  về phía Ninh Ân.
“Ngươi    ?” Nàng ngừng ở  mặt thiếu niên, cách chỉ nửa trượng mưa phùn mà như cách một  mênh mông.
“Uống rượu.” Ninh Ân trả lời.
Ngu Linh Tê nhăn mũi.
 thật là  một mùi rượu thoang thoảng trong  khí ẩm ướt, trừ cái  , còn  một cổ ẩm mốc quen thuộc  che giấu  mùi rượu , giống như mùi của căn hầm năm xưa.
“Trời mưa to như thế  mà uống rượu cái gì?” Ngu Linh Tê nhíu mày, duỗi tay qua, thực săn sóc mà đem dù trong tay đưa tới.
  rũ mắt  xuống liền thấy đôi giày da hươu mà nàng tặng, nàng cảm thấy trong lòng  an ủi,  nhịn   mà  nhạt.
“Ta  vui.”
Ninh Ân   tiếp nhận cây dù , an tĩnh một lát, chợt nhẹ giọng : “Thiếu tướng quân từng  nếu  cứ ở  trong phủ sẽ  hỏng thanh danh của tiểu thư.”
Hắn   cơn mưa bụi, đôi mắt đen trầm như một  học sinh thành tâm đưa  câu hỏi: “Tiểu thư cũng cảm thấy  phận của  thấp kém, là nỗi sỉ nhục của tiểu thư ?”