Vấn đề  thật đúng là  thể hiểu .
Ngu Linh Tê tức đến : “Nếu  để ý những cái đó thì   thúc ngựa suốt đêm chạy  tìm ngươi trở về .”
Ninh Ân vẫn  chằm chằm nàng, hỏi: “Vậy, tiểu thư sẽ phản bội , vứt bỏ  ?”
Nói gì ?
Nếu  về phản bội, cũng nên là nàng hỏi   phản bội nàng   mới đúng chứ?
Ngu Linh Tê nghi ngờ mà    vẻ  khác thường, cẩn thận nghĩ một chút,  đó gật đầu: “Sẽ , nếu  nhặt ngươi về, thì ngươi là trách nhiệm của .”
Dù  tương lai nàng còn  dựa  phần ân tình , để  trở thành phù hộ lớn nhất của Ngu gia.
Ninh Ân , cũng   là vui vẻ cái gì, gật đầu : “Được, Vệ Thất hiểu .”
Hiểu cái gì?
Không kịp nghĩ kỹ xem ý của tên nhãi  là cái gì. Ngu Linh Tê  vội vã  đến Đường công phủ, đưa dù đến tay Ninh Ân, thúc giục : “Cầm , lúc về nhớ  y phục.”
Dứt lời liền xoay , bước nhanh lên xe ngựa.
Ninh Ân cầm cây dù  ở tại chỗ,  xe ngựa nàng từ từ biến mất  đại lộ. Ý  nơi đáy mắt liền lắng đọng xuống.
Một tên sai vặt xa lạ  ngang qua , chạy chậm mà đến,  lau nước mưa  cằm,  gõ vách cửa của Ngu phủ.
Thị vệ mở cửa, gã sai vặt liền dâng lá thư từ   che chắn trong n.g.ự.c hai tay lên, cất cao giọng : “Đây là thư tự tay Tiết nhị công tử nhà  ,  quan trọng,  ơn hãy giao cho quý phủ Nhị tiểu thư.”
 Ngu Linh Tê  mới rời phủ.
Thị vệ liền tiếp nhận thư tín, để thị tỳ gác lên án kỉ của Ngu Linh Tê, đợi nàng trở về  xem.
Thị tỳ  rời khỏi cửa, bóng đen trong góc hiện lên bóng dáng một   tới, lấy lá thư  án kỉ.
……
Đông cung, mưa to gió lớn.
Thái tử Ninh Đàn hất đổ  một bàn đồ ăn ngon, đập bể hai cái ly, tức giận : “Ai  nàng   hôn ước cùng Tiết Sầm? Sao   từng  qua.”
Một  ám vệ ôm quyền bẩm báo: “Theo như ty chức điều tra, đúng là hai nhà Tiết, Ngu  hôn ước.”
Ninh Đàn càng giận hơn, Ngu Linh Tê  hôn ước với ai đều , nhưng  cứ  là  của Tiết gia?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/ga-cho-my-nam-phan-dien/chuong-62-ga-cho-my-nam-phan-dien.html.]
Tuy bề ngoài Tiết Hữu tướng  tham gia  các đảng phái, nhưng trong tối  là cánh tay trái lớn nhất của Đông cung,  mặt mũi của Tiết lão gia tử,   cũng  thể quang minh chính đại xuống tay cướp lấy tôn tức (*****) của ông.
(*****) Tôn tức: cháu dâu.
Ninh Đàn  sai  điều thăm, Ngu gia nhị cô nương đích xác là tuyệt sắc hiếm thấy trong kinh thành.
Thiên hạ   nữ nhân nào    chiếm , nhưng tiểu mỹ nhân như , thế nhưng  tiện nghi cho Tiết Sầm!
Chính   cũng  nuốt nổi cục tức ,  thấy một tên thái giám vội vàng bước đến, quỳ xuống đưa một bức thư nhăn dúm dó l.ên đỉnh đầu : “Bệ hạ, nô tài  mới phát hiện  thứ  ở cửa Đông cung.”
Ninh Đàn đoạt lấy bức thư , mở  , lệ khí gi.ữa hai chân mày càng nặng.
“Tối nay giờ Dậu, mong gặp  Thấm Tâm đình ở thành Bắc……”
Ninh Đàn cắn chặt cái tên Tiết Sầm trong răng, miệng phun  mấy chữ: “Tình  ý , đây là  cùng  chạy trốn ?”
Càng nghĩ càng  cam lòng, thậm chí   còn ác độc nghĩ, nếu như Tiết Sầm biến mất khỏi thế giới  thì  ……
Hắn  bực bội  dừng bước.
Ninh Đàn lẩm bẩm thầm : “ , chỉ cần Tiết Nhị lang biến mất khỏi thế giới  thì đương nhiên hôn sự  thể thực hiện .”
Ám vệ kinh ngạc, vội ôm quyền khuyên nhủ : “Bệ hạ,  nên động đến  của Tiết gia……”
“Chỉ cần hành động bí mật một chút, tạo  tai nạn ngoài ý  là  thể giấu  Tiết Hữu tướng ,   đến thần   quỷ  .”
Mê Truyện Dịch
Bị cảm giác đố kỵ chiếm lấy  bộ đầu óc, Ninh Đàn ném bức thư lên mặt ám vệ, cả giận : “Mau !”
……
Mưa càng lúc càng nặng hạt, Ngu Linh Tê chờ ở Đường công phủ đến khi mưa tạnh  mới về Ngu phủ.
Giờ Dậu, ráng hoàng hôn liền chiếm lấy bầu trời xanh.
Phía đông  một mảnh trăng khuyết, mưa tích tụ  mái ngói nhỏ xuống bậc thềm  vỡ tan ánh sáng phản xạ  vũng nước.
Ngu Linh Tê mới  về phòng   đổi một bộ xiêm y khác,  mới  ở  giường nghỉ ngơi một lát, liền thấy thị tỳ  cửa : “Tiểu thư, buổi trưa  thư đồng của Tiết Nhị lang mang đến đây một bức thư,  là  chuyện quan trọng, bức thư   để  án kỉ của …… Ủa, thư ?”
Tiếng  của thị tỳ dừng , lật  lật  giấy bút sách vở  án kỉ, kinh ngạc : “Rõ ràng   để ở đây mà.”
Ngu Linh Tê trầm tư một hồi, đoán  lẽ là Tiết Sầm tìm nàng về chuyện thành hôn.
Chuyện  cần  sớm quyết định, kéo dài thời gian đều   đối với Ngu gia  Tiết gia.