“Tiểu thư mới nãy,”
Ninh Ân vẫn duy trì tư thế cầm đồ chặn giấy trong tay, suy nghĩ từ ngữ một chút  chậm rãi hỏi: “Là đang tán tỉnh  ?”
Gió thổi  nhăn hồ nước, dải lụa mỏng của nhà thủy tạ lay động, Ngu Linh Tê cảm giác cái nóng oi bức  bùng cháy, đến cả vành tai cũng  khỏi đỏ lên.
Thật khó cho một  lạnh lùng như , thế nhưng  hiểu  hai chữ “tán tỉnh”.
“Lòng yêu cái ,   đều , cầm lòng   mà khen ngợi thôi.”
Ngu Linh Tê cũng   bản  đang  bậy cái gì, nàng rũ mắt xuống    tự nhiên, đơn giản cầm bút và mực  nàng  dậy : “Ta  đổi bút.”
Dứt lời,  hề  vẻ mặt của Ninh Ân  ôm giấy Tuyên Thành vội vàng rời .
Ninh Ân  dậy,  về hướng vạt áo của Ngu Linh Tê biến mất.
Hắn  bất mãn, trêu chọc xong  chạy là  ý gì?
Hắn  ở trong nhà tạ thủy một lúc lâu, giơ tay lên vân vê lọn tóc đen  rối tung, hồi lâu  khi nhớ , sắc đen trong đôi mắt hiện lên tia hứng thú mờ nhạt.
Đã là , thì tại   sờ nó lâu một chút?
Hắn phát  một tiếng “chậc”  nhẹ, đôi giày da bước qua cây bút gãy ở  mặt đất, trong tiếng vỡ vụn yếu ớt của ngọc bích, tâm tình    mà khoanh tay rời .
Nơi chỗ ngoặt hoa uyển   thấy, Ngu Linh Tê ngừng bước, dựa nhẹ  tường.
Một tay nàng ôm xoa giấy Tuyên Thành  nhàu nát, nét mực  khô nhòe thành một vệt tròn trong n.g.ự.c nàng, một tay đặt ở gương mặt  nóng để hạ nhiệt.
Mới   là  ?
Ngu Linh Tê thật sự khó hiểu, tại  khi đầu óc nóng lên,   với Ninh Ân những lời ngả ngớn như ?
Chẳng lẽ là do kiếp  lấy sắc thờ , để  những thói quen ?
Mây che lấp cả mặt trời, làn gió cuối xuân mát nhẹ,  như cũ  thổi tan  cái nóng kéo dài.
……
Vào ngày mồng tám tháng tư, lễ tắm Phật, cửa chùa trong thành mở rộng, tụng kinh và bố thí đều phi thường náo nhiệt.
Ở triều đại thờ Phật , mỗi lễ tắm Phật, những hộ nhà cao cửa rộng đều sẽ nấu muối đậu và nước đường,  phân phát cho  qua đường hưởng phúc.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/ga-cho-my-nam-phan-dien/chuong-90-ga-cho-my-nam-phan-dien.html.]
Sắc trời âm trầm, nóng nực một cách kỳ lạ.
Ngu Linh Tê tự dọn dẹp đồ đạc, tựa  chiếc ghế dài và vẩy quạt, thấy Hồ Đào cầm một tấm thiệp tiến .
“Tiểu thư, thiệp gửi từ Tiết phủ, chắc chắn là thỉnh  cùng bố thí.” Hồ Đào , vui vẻ trình thiệp mời lên.
Xem  đối với nàng, lễ tắm Phật và bố thí  là việc lớn, Tiết phủ thỉnh tiểu thư nhà  tới cửa,  khác nào việc thừa nhận cuộc hôn nhân   mặt  .
Tiết gia tiếp đãi long trọng như , tiểu thư  gả qua nhất định sẽ  hạnh phúc, chẳng  sẽ là một câu chuyện tình yêu mà   ca tụng ?
Ngu Linh Tê tiếp nhận thiệp và mở nó ,  là chữ  tay của Tiết Sầm, chữ ký cũng là con dấu riêng của Tiết Sầm.
Nàng hỏi: “Tấm thiệp , là do quản sự của Tiết phủ tự  đưa tới ?”
“Cái đó  , nô  thị vệ  là gã sai vặt bên  Tiết Nhị lang  chạy một chuyến.”
Hồ Đào pha  cho nàng, khó hiểu hỏi: "Ai đưa tới là chẳng giống , tiểu thư hỏi điều   chi?”
Ngu Linh Tê suy đoán một chút,   tấm thiệp    là ý của nhị lão Tiết gia, mà tự Tiết Sầm  thiệp.
Gia phong* của Tiết Gia cực kỳ nghiêm, tuân thủ lễ giáo nghiêm ngặt, nghĩ đến lời đồn “ còn trinh tiết”  ngăn  hôn sự bên phía Đông Cung, cũng  Tiết hữu tướng do dự, cho nên hôn sự của hai nhà trì trệ   quyết định.
Hơn phân nửa là do Tiết Sầm sợ nàng nghĩ nhiều, cho nên mới khăng khăng đưa thiệp mời mời nàng, thể hiện quyết tâm phi khanh  cưới* của bản .
*非卿不娶:   nàng thì  cưới.
Tấm lòng , đáng tiếc là dùng sai chỗ .
Ngu Linh Tê lệnh cho thị tỳ mang giấy bút tới, đề bút  thấm mực, trả lời  bằng một phong thư, uyển chuyển từ chối lời mời của Tiết Sầm.
Mê Truyện Dịch
Tùy tiện tới cửa thì  hợp quy củ, nàng    khó bản , cũng    Tiết Sầm khó xử.
Sau khi đưa thiệp, nàng thấy  hầu bên cạnh Ngu Hoán Thần tới xin chỉ thị,  hành lang bẩm báo: “Tiểu thư,  đến lúc  bố thí .”
Lễ bố thí của Ngu phủ ngày hôm nay là do Ngu Hoán Thần phụ trách sắp xếp,  ngay tại ngã ba của phủ phố.
Mà lúc , Ngu Hoán Thần uể oải quấy muối đậu trong nồi,  còn tinh thần phấn chấn ngày xưa.
Ngu Linh Tê ,  nhà  trao cho  trưởng ba quyển sách và sáu lễ vật, hỏi cưới con gái Tô gia. Ngu Hoán Thần thích  phụ nữ hào phóng thẳng thắn hơn, một bên là loại tiểu thư khuê các nũng nịu đến đau đầu, mắt thấy hôn sự đang đến gần, càng thêm buồn bực chán nản.