Bỗng nhiên, cổ tay  siết chặt.
Có  ngược hướng đám đông mà  đến, bắt lấy cổ tay của nàng.
Ngu Linh Tê theo bản năng  vùng ,  thấy  một  ảnh quen thuộc mơ hồ, cao lớn, thẳng tắp,  trong đám  như một cây kiếm sắc bén.
“Là .” Tiếng  trầm thấp quen thuộc.
Ngu Linh Tê ngơ ngẩn mà  , bàn tay nóng bỏng nắm lấy đốt ngón tay , phảng phất như  đang c.h.ế.t đuối bắt lấy  miếng gỗ cứu mạng.
“Vệ, Vệ Thất... Ta  gì đó...”
Đôi môi  nàng cắn đến tái nhợt,  thái dương lấm tấm mồ hôi, giọng  đứt quãng run rẩy : “Ta  ... Tại   ...”
Nói xong cả  mềm nhũn,  Ninh Ân kịp thời nắm lấy.
Lòng bàn tay chạm đến vòng eo mảnh mai  xương của nàng, cách lớp vải còn  thể cảm nhận   nóng.
Sắc mặt nàng hiện lên vết ửng đỏ  bình thường, đuôi mắt quyến rũ, thoang thoảng vị ngọt trong từng  thở...
Ninh Ân cau mày,  là chuyện gì.
Giống với  ở nhà kho.
Ở chỗ mà bọn họ đang  chỉ  hai nơi thoát , một nơi   viện,   khách hành hương và tăng lữ đang tụng kinh lấp kín.
Nếu bấp chấp  , nhất định sẽ khiến   phát hiện dị thường.
Mà một nơi khác, dẫn đến hậu viện thiện phòng   đặt chân đến —
Hắn cũng  mang  sống   nơi đó.
Ninh Ân ôm Ngu Linh Tê, trực tiếp đá văng thiện phòng.
Chiết Kích  mới mở giấy hồng mà sa di đưa tới, đột nhiên thấy Ninh Ân xông đến.
Hắn tacó chút kinh ngạc, lập tức  dậy : “Điện...”
Rồi  đó phát hiện, trong lòng Ninh Ân còn ôm một cô gái.
Ninh Ân đưa Ngu Linh Tê lên  giường, lạnh lùng  thoáng qua: “Đi  ngoài.”
Chiết Kích mắt  thẳng, lập tức đóng cửa   ngoài, canh giữ bên ngoài.
Mấy ngày nay bầu trời nhiều mây, âm u, gió thổi, mưa rơi lất phất.
Dần dần mưa càng lúc càng nặng hạt, rơi xuống b.ắ.n tung tóe  mái ngói.
Những  khách hành hương giơ tay áo lên che mưa,  mái hiên của ngôi chùa dày đặc   trú mưa. Hồ Đào và thị vệ đang chạy đến thì   gặp Tiết Sầm.
"Tìm  ?" Tiết Sầm  giấu  vẻ lo lắng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/ga-cho-my-nam-phan-dien/chuong-93-ga-cho-my-nam-phan-dien.html.]
Hồ Đào và thị vệ đều lắc đầu.
"Tiết công tử, rốt cuộc    gì với tiểu thư của nô tỳ?"
Hồ Đào  mới mở miệng, thị vệ Ngu phủ bên cạnh vội kéo tay áo nàng,  hiệu cho nàng chớ nhiều chuyện.
 Hồ Đào đang vô cùng lo lắng cho tiểu thư, hất tay thị vệ  tiếp tục : "Tiểu thư đang trò chuyện  vui vẻ, tại  đột nhiên  bỏ ?"
Tiết Sầm cầm ngọc bội trong tay còn  kịp tặng, nhớ   khi  quỳ xuống  mặt Ngu tướng quân và Ngu phu nhân để cầu , Ngu Linh Tê  trong đình viện nhẹ nhàng và kiên định : "Sầm ca ca  , nhưng   bao giờ nghĩ đến chuyện sẽ thành ", trong lòng chua xót   nên lời, xen lẫn là sự lo lắng, vô vàng cảm xúc lẫn lộn trong lòng .
Chẳng lẽ nàng    sợ hãi?
 nàng  từng  thích nhất là  đàn ông hiền lành và tài giỏi…
"Tìm chỗ khác xem."
Thị vệ lên tiếng: "Xe ngựa của tiểu thư vẫn còn ở đây, sẽ   xa ."
Hồ Đào  quanh ngôi chùa, khóe mắt cay cay: "Mưa lớn như , tiểu thư  thể   chứ?"
Trên bục cao  chùa, hơn mười vị cao tăng đang  bất động trong mưa, nhắm mắt thành tâm cầu nguyện, tụng kinh cầu siêu để thoát khỏi tai ương.
Tiếng chuông dừng , mưa càng lúc càng lớn,  nước ẩm ướt tràn  qua khe hở cửa sổ, nhưng Ngu Linh Tê vẫn cảm thấy trong  khô nóng khó chịu.
Cả  nàng mềm nhũn như  hun khói,  thần trí nàng  còn tỉnh táo.
Ninh Ân bắt mạch cho nàng,  đó đưa cho nàng một viên thuốc đắng chát, nhưng nàng vẫn uống thuốc đắng dã tật.
"Vệ Thất."
Nàng  thiếu niên với đôi mắt lạnh lùng, mơ hồ  mặt, cố gắng giải thích, nhưng  bất giác bám chặt lấy cơ thể , lẩm bẩm đứt quãng: "Ta  từng ăn...những thứ  rõ lai lịch..."
Hôm nay  cửa, đến một ngụm  bên ngoài nàng còn  uống, nàng  rõ   sơ suất ở .
"Ừm,  ."
Mê Truyện Dịch
Ninh Ân để nàng tựa    rút ngón tay  khỏi mạnh tượng của nàng: "Chắc là hương thuốc   còn sót ."
Khóe mắt Ngu Linh Tê đỏ lên, ngạc nhiên cắn môi.
Lần  nguy hiểm như thế  cố gắng nhịn qua , vì  bây giờ còn phát tác?
Ninh Ân   nghi ngờ của nàng, ngược  nhớ đến khi còn ở Dục Giới Tiên Đô  từng  qua loại hương thuốc  tên là "Cực Lạc hương",  thể  cho   trầm luân ba ,  ngừng cũng  .
Nếu như mùi hương  ở trong phòng Ngu Linh Tê thì  phát tác thứ hai   chỉ dựa  ý chí là  thể vượt qua.
"Thuốc...thuốc giải..."
Giọng  khàn khàn phát  từ miệng Ngu Linh Tê, đôi mắt vô hồn của nàng  chằm chằm Ninh Ân, như thể đó là sợi dây thừng duy nhất cứu lấy nàng lúc .