Sơn trang Yển Nguyệt  sâu trong núi, ngọn núi  cũng gọi là núi Yển Nguyệt, trong núi nhiều yêu ma quỷ quái, nếu như  đây thì chẳng đáng kể,  sơn trang Yển Nguyệt trấn giữ nên cũng chẳng  gì đáng ngại.
Gần đây sơn trang Yển Nguyệt xảy  chuyện,   khí tức trong núi  cũng đang âm thầm  đổi nên tà ma thường xuyên xuất hiện.
Đoàn  im lặng tiến lên, tuy cảm nhận  ánh mắt ẩm ướt lạnh lẽo trong màn sương mù, nhưng vì  đến sơn trang Yển Nguyệt  khi trời tối nên   gây chuyện.
Chỉ cần   yêu quái hại  thì trừ yêu sư  ít khi chủ động  xử lý những yêu ma quỷ quái đó.
Có lẽ vì đoàn   đông,  đều là trừ yêu sư, hoặc là  gì đó kiêng kỵ nên yêu ma quỷ quái rình rập trong bóng tối  chủ động tấn công họ.
Đến chiều tối cuối cùng bọn họ cũng đến sơn trang Yển Nguyệt.
Từ xa bọn họ  thấy sơn trang sừng sững giữa màn sương mù dày đặc,  cổng lớn treo hai chiếc đèn lồng đỏ, trong gió chúng đung đưa nhẹ như hai viên hồng quang kỳ dị, tỏa  khí tức bất tường trong tiếng gió đêm xào xạc.
Chưa đến gần, Hứa Tu Giác  cảm thấy một luồng khí tức bất tường khiến   kinh hãi, ánh mắt u ám  về phía sơn trang đang tắm  trong ánh chiều tà.
Sắc mặt   căng thẳng  chằm chằm  sơn trang trong sương mù, bầu  khí trở nên ngột ngạt.
Cho đến khi trong xe ngựa vang lên một tiếng ho gấp gáp, ho đến đau đớn cũng khiến   đang bất an  hồn .
Hứa Tu Giác do dự một lát, thúc ngựa đến  hỏi  cửa sổ xe: “Quý sư , ngươi   chứ?”
Nghe nàng ho như  là  hẳn cũng  khí tức của sơn trang Yển Nguyệt  cho chấn động, ảnh hưởng đến  thể, chỉ sợ nàng còn   sơn trang Yển Nguyệt thì  thể    chịu nổi mất.
“Không .” Quý Ngư nhẹ giọng : “Hứa sư , trời sắp tối , chúng    .”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/ga-cho-phu-quan-quai-vat/chuong-3.html.]
Được nàng nhắc nhở,   mới để ý, trời bên ngoài đúng là  tối thêm vài phần, màn đêm đang hối hả đuổi theo.
Một  tử Hứa gia tiến lên gõ cửa sơn trang.
Chỉ một lát , cửa  mở  từ bên trong.
Người mở cửa là một ông lão trông coi, trông gầy gò,như da bọc xương,    bằng ánh mắt âm u, vô cùng đáng sợ.
Những   mặt đều là trừ yêu sư từng trải nên   ông  dọa sợ, chỉ cảm thấy ông lão  tuy còn sống nhưng     chút khí huyết nào, ngay cả hồn hỏa cũng như  như  nên  khỏi nhíu mày.
Tửu Các cảm ơn các bạn đã đọc! Follow page Vườn Nhà Cáo của Tửu Các để theo dõi tiến độ truyện nha!
Xem  tình hình của sơn trang Yển Nguyệt nguy hiểm hơn so với tưởng tượng.
Ông lão cũng   gì mà cầm một chiếc đèn lồng lên, ánh mắt âm u lướt qua những   cửa, lặng lẽ mở cửa để họ .
Vào sơn trang,   chỉ thấy cả sơn trang tĩnh lặng, luồng khí tức khó chịu  ngược  biến mất, ngay cả gió cũng ngừng thổi, tựa như   dấu vết của  sống.
Cho đến khi quản gia của sơn trang Yển Nguyệt nhận  tin nên vội vã chạy đến mới phá vỡ bầu  khí c.h.ế.t chóc đó.
Quản gia vui mừng hành lễ với họ, liên tục : “Mọi  từ xa đến vất vả , nếu  gì thất lễ mong thứ , phòng khách  chuẩn  xong,   hãy  rửa mặt ,  chuẩn  rượu và thức ăn  ạ…”
Liên tục  đường nhiều ngày như , ngay cả trừ yêu sư cũng cảm thấy mệt mỏi nên  ai từ chối.
 Hứa Tu Giác  hỏi một câu: “Không  hiện tại   bao nhiêu  đến ?”
Quản gia : “Đệ tử Trần gia Thanh Vũ hôm qua mới đến, còn   tử của Bích Tâm các,  tử của trừ yêu minh, cùng với…”
Nghe  Trần gia của Thanh Vũ cũng đến, Quý Ngư  xuống xe sắc mặt   động.