Dương Bồi Minh vẫn  yên tại chỗ  cử động.
“Ngài chính là sự tồn tại trong thần thoại, so với ngài, đương nhiên chúng  chỉ là sâu bọ, nếu như   đạp c.h.ế.t thì cũng   tư cách để oán trách ngài, nhưng mà...”
Ba dượng  sang , cau mày hỏi: “  hiểu, ngài hủy diệt chúng , chỉ vì nó?”
Doanh Câu nhoẻn miệng , hỏi ngược : “Chứ ?”
Dương Bồi Minh ngơ ngác, nhưng Doanh Câu  đưa ngón tay  ngoắc ông, : “Đã là sâu bọ thì   thức thời, nhưng tiếc là ngươi  trêu  nương tử của , như  , dùng hết tất cả những gì ngươi ,  mới  thể khiến cho  c.h.ế.t đau khổ hơn một chút.”
“... Ha~” Dương Bồi Minh   một cái  nhếch miệng .
Chỉ là một nụ  bất cần, còn mang theo một chút chế giễu, hệt như  thỏa hiệp với vận mệnh .
Giây tiếp theo, Dương Bồi Minh  khẩu quyết,  vô  oan hồn hiện  từ khắp các ngõ ngách trong nhà họ Dương, gào thét,  lóc, phẫn nộ, oán khí ngút trời cùng ông  xông thẳng về phía Doanh Câu.
Đối mặt với bao nhiêu oan hồn, Doanh Câu  hề cử động, ngược  chỉ nhẹ nhàng đưa tay lên.
“Ba! Giết c.h.ế.t   !” Dương Lâm điên cuồng hét lớn.
  cảm thấy lo lắng cho Doanh Câu, chỉ âm thầm  đó quan sát  chuyện.
Dương Thanh Minh còn  kịp tiếp chiêu  ngỏm,  thì Dương Bồi Minh thì càng  thể nào .
“Haiz, rốt cuộc cũng là tư duy của loài sâu bọ.”
Chỉ đăng truyện Cơm Chiên Cá Mặn, Cá Mặn Rất Mặn và MonkeyD
 thấy Doanh Câu  sang  : “A Bạt, nàng  thấy ? Đây chính là loài  mà nàng  bảo vệ, cho dù trải qua hàng nghìn năm cũng nhu nhược dễ hủy như thế.”
Còn  kịp đợi  phản ứng, Doanh Câu  nâng tay, dùng một ngón chỉ thẳng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/ga-cho-quy-di/chuong-11.html.]
“Đi !”
Ngón tay thon dài và sắc nhọn chỉ về hướng của Dương Bồi Minh.
“Ba!!!” Dương Lâm nhận thức  gì đó liền hét lên thất thanh.
  thứ  quá muộn , vô  oan hồn giống như nhận  chỉ thị tối cao nhất, đột nhiên khựng  chuyển phương hướng, nhào về phía của Dương Bồi Minh.
Dù ông   chạy cũng  còn cách nào để chạy nữa.
Trong phút chốc, những oan hồn từng  nhà họ Dương hại c.h.ế.t giờ đây đang vây quanh lấy ông , gặm nhấm, cấu xé từng chút từng chút.
Sự đau đớn khi  ăn sâu  xương tủy, khiến cho ông cố gắng vùng vẫy  thoát, gào thét kêu cứu cũng  thể nữa.
Thậm chí còn  một  vong nhi  chui thẳng  miệng ông, khiến cho ông  thể nào gào thét thành tiếng.
Điều duy nhất mà ông  thể  chính là  lăn lộn  đất cào cấu và chịu đựng nỗi đau đó mà thôi.
Tầm hơn mười phút , đám vong hồn  dừng , Doanh Câu lên tiếng : “Đã ăn tươi nuốt sống cả nhà họ Dương thì các ngươi cũng nên luân hồi ,  còn ai  thể trói buộc  các ngươi nữa.”
Đám oan hồn   nữa gào thét bay tứ tung cả căn biệt thự nhà họ Dương.
Sau khi  thứ  tiêu tán, cái nơi mà ba dượng  gào thét trong đau đớn lúc nãy,  còn gì sót  ở đó nữa.
Những oan hồn đời đời kiếp kiếp  trói buộc bởi nhà họ Dương  gặm nhấm từng thớ thịt, hút từng giọt máu, cấu xé từng khúc xương, đến cả quần áo,  thở, những gì sót  cũng  còn.
E rằng, nếu   Doanh Câu ở đây, chắc   dọa cho ngây ngốc, Dương Lâm với phần  ướt sũng và hôi thối chắc cũng sẽ  kết cục như thế.