Ta cuối đầu chạy thục mạng xuống núi. Gió đêm thét gào, nước mắt rơi như chuỗi ngọc đứt dây.
Chúng vờ như một cuộc chia tay bình thường, còn hẹn ngày gặp , nhưng cả hai đều ngày đó lẽ sẽ chẳng bao giờ tới.
Trong đầu hiện lên bao hình ảnh vụn vặt: cảnh Lâm Thiên Long g.i.ế.c , tiếng của những nữ nhân bắt cóc, những ngôi làng t.h.ả.m sát chân núi... Cuối cùng dừng ở câu của Chương Hàn:
"Nhất tướng công thành vạn cốt khô".
Chương Hàn, chúng đều nỗ lực để sống sót.
Hòa cùng m.á.u và nước mắt, chạy bao lâu, mới tìm thấy phủ Quận thủ Hà Tây như lời Chương Hàn dặn.
Khi đến nơi, trông chẳng khác gì một kẻ hành khất, thể bốc mùi hôi hám. Ta dùng tàn cuối cùng nhét bản đồ tay Quận thủ:
"Đi cứu Chương Hàn!" lịm vì kiệt sức.
Khi tỉnh , bên giường là một nữ t.ử ôn nhu: "Nàng tỉnh ..."
"Chương Hàn! Chương Hàn !"
Bà vội trấn an :
"Nàng đừng kích động, Quận thủ điều binh đ.á.n.h Thiên Long Trại , Chương tiểu tướng sẽ ."
Làm mà cho ? Thủ đoạn của Lâm Thiên Long tàn độc thế nào rõ hơn ai hết. Ta dám tưởng tượng Chương Hàn sẽ chịu cực hình gì.
Hắn hứa cùng xem trò của Thẩm Huyên và Ngụy Minh, lời hứa còn thực hiện mà.
Thấy thể bình tĩnh, nữ t.ử vội giữ tay :
"Phu nhân,nàng đang mang thai, kích động!"
Ta sững sờ, vô thức lẩm bẩm:
"Ta m.a.n.g t.h.a.i ?".
Đôi bàn tay ngừng vuốt ve vùng bụng vẫn còn bằng phẳng. Nơi đang nuôi dưỡng kết tinh của và Chương Hàn ? Lòng hỗn độn đủ cung bậc cảm xúc.
"Phu nhân, vì phu quân, vì cả đứa trẻ, xin hãy tịnh tâm . Chương tiểu tướng cát nhân thiên tướng, chắc chắn sẽ bình an."
💥Hi ! Bạn đang đọc truyện của nhà dịch Mây Trên Núi.
💥Follows Fanpage FB ( Mây Trên Núi ) để nhận thông báo ngay khi có truyện mới nhé!
Cuộc tấn công Thiên Long Trại kéo dài ròng rã hơn một tháng.
Sau khi dưỡng sức, ngày nào cũng lên mặt thành đợi. Thời gian càng trôi, tuyệt vọng càng lớn. Mỗi cơn gió thổi qua thành, đều thấy phảng phất mùi m.á.u tanh.
Đến ngày thứ bốn mươi, trời còn sáng, bên ngoài vang lên tiếng bước chân hỗn loạn và tiếng gọi thất thanh:
"Mau mời Tần !".
Như linh tính, tim đập liên hồi. Là Chương Hàn! Nhất định là về !
Ta chẳng kịp chỉnh đốn y phục, lao nhanh về phía ánh sáng. Trong đại sảnh, một m.á.u thịt be bét, còn hình cáng.
Lồng n.g.ự.c chỉ còn phập phồng yếu ớt. Nước mắt vỡ òa, đúng là Chương Hàn . Mọi với ánh mắt xót xa.
Ta , nhưng lòng bình tĩnh đến lạ. Ít nhất, vẫn còn gặp .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/ga-cho-son-phi-phat-hien-han-la-mat-tham/6.html.]
Chương Hàn thương nặng, tay chân đều đ.á.n.h gãy, vết roi và vết bỏng chằng chịt.
đáng sợ nhất là Lâm Thiên Long nhốt đầm nước lạnh suốt một tháng, hàn khí nhập thể gây sốt cao dứt.
Chỉ trong một tháng, gầy rộc chỉ còn da bọc xương.
Đến ngày thứ tư, cơn sốt cuối cùng cũng lui. Tần đây là kỳ tích, đời ông từng thấy ai ý chí kiên định đến thế.
Chương Hàn tỉnh khi m.a.n.g t.h.a.i tháng thứ năm. Khi đó bụng nhô lên.
Ngày tỉnh chẳng khác gì những ngày bình thường khác, chỉ điều, đứa trẻ trong bụng khẽ máy động.
Niềm vui sướng quá lớn khiến đầu óc đình trệ, chỉ ngây .
"A Lê, về ." Giọng khàn đặc, đứt quãng.
Ta , siết chặt lấy tay .
"Chương Hàn, chúng con ."
Đôi mắt nhuốm màu bệnh tật của bỗng bừng lên tia sáng rạng rỡ. Hắn cũng đang hạnh phúc cùng .
Hắn mất thêm bốn tháng nữa để hồi phục. Đôi chân gãy quá lâu nên để di chứng, khó khăn. với chúng , sống sót là ân huệ lớn nhất .
Hoàng thượng phong quan cho , nhưng từ chối. Hắn cuộc sống bình dị, và cũng chẳng mặn mà với chốn quan trường.
Năm năm ở Thiên Long Trại khiến chỉ khao khát sự bình yên.
Hắn mật thám vì vinh hoa, mà vì gia đình từng Lâm Thiên Long sát hại, cả làng chỉ còn sống sót.
Giờ Thiên Long Trại san phẳng, xiềng xích cũng tháo bỏ.
Hoàng thượng ban thưởng vô vàng bạc, đủ để chúng sống sung túc mấy đời.
Con đầu lòng của chúng chào đời mùa xuân. Chương Hàn đặt tên con là Nghênh Nhạc, mong những ngày tháng về luôn bình an vui vẻ.
Hắn cũng thực hiện lời hứa, đưa xem t.h.ả.m cảnh của Thẩm Huyên và Ngụy Minh.
Sau khi Ngụy Minh khăng khăng cưới Thẩm Huyên, hai nhà Thẩm - Ngụy tuyệt giao.
Tổ phụ của Ngụy Minh là cương trực, đuổi khỏi nhà. Không sự tiếp tế, một kẻ chỉ sách như Ngụy Minh thể nuôi nổi vợ con.
Trước khi cưới mặn nồng bao nhiêu, khi cưới t.h.ả.m hại bấy nhiêu. Thẩm Huyên hối hận vì cứu Ngụy Minh, Ngụy Minh hối hận vì từ hôn để cưới nàng .
Tình cảm phai nhạt, Ngụy Minh từ thư sinh hào hoa biến thành kẻ tiểu nhân chi li tính toán, Thẩm Huyên từ thiên kim tiểu thư biến thành mụ nử t.ử chanh chua oán trời trách đất.
Nhìn kết cục , mãn nguyện.
Thẩm Huyên từng sỉ nhục là nha đầu nhà quê, giờ nàng cũng chẳng khác gì thôn phụ. Từ tới, nàng trở về nơi đó.
Còn , mười tám năm phiêu bạt, cuối cùng cũng một mái ấm hằng mơ ước.
Những đau khổ qua cũng sẽ phai nhạt theo thời gian. Ta và Chương Hàn, sẽ hạnh phúc an lạc cả đời.
(Hết)