Gả Cho Tàn Phế Binh Vương, Tôi Lật Ngược Tình Thế Nhờ Trồng Trọt - 310
Cập nhật lúc: 2024-12-27 03:09:10
Lượt xem: 904
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Cứ như , đội hình chia thành ba nhóm: nhóm thứ nhất gồm Thẩm Quả Quả, Hoắc Đào, Khuất Phó, Mã Văn Tài, Ông chủ Lưu, Thẩm Nhị Hoa và Wall-E.
Nhóm thứ hai là các robot vận chuyển hàng hóa, chủ yếu là những robot chính thức do Ông chủ Lưu mang tới.
Nhóm thứ ba gồm những robot còn , khá linh hoạt và giữ một cách nhỏ so với hai nhóm .
Ngoài Wall-E , tổng cộng đúng năm mươi robot.
Cả đoàn chia thành ba nhóm, từ từ rời .
Nhìn Thành Phong Thổ càng lúc càng mờ dần, trong lòng mỗi đều ngập tràn sự tò mò và mong chờ đối với Liên bang, xen lẫn nỗi lưu luyến rời với căn cứ.
“Bùm! Bùm!”
Phía vang lên những tiếng nổ nhỏ, khiến cả đoàn hoang nguyên giật thót tim.
Ông chủ Lưu kinh hãi, âm thanh phát từ chiếc thùng lưng một robot trong nhóm của ông .
Cả đội robot lập tức dừng , chuyển sang tư thế phòng thủ, chỉ robot mang thùng vẫn im, nhúc nhích.
Ông chủ Lưu định xoay để kiểm tra, nhưng Mã Văn Tài kéo .
“Ông đừng , để .”
Mã Văn Tài rút súng, từ từ tiến đến gần chiếc thùng. Hắn hiệu cho robot đặt thùng xuống đất.
Sau đó, đá mạnh một cái, khiến chiếc thùng lật tung .
“Ái da!”
Một bóng lăn từ thùng, ai khác chính là Hầu Tử Thạch.
“A, c.h.ế.t mất thôi!”
Hầu Tử Thạch xoa m.ô.n.g ôm đầu. Ngẩng đầu lên thấy Mã Văn Tài, lập tức vẻ mặt tủi :
“Chú Mã…”
“Hầu Tử Thạch?
“Cậu gì ở đây?”
Thẩm Quả Quả cau mày hỏi.
Ông chủ Lưu đập mạnh lên trán :
Hạt Dẻ Rang Đường
“Làm thế nào mà chui thùng ?”
“ nghi ngờ lượng hàng hóa đúng. Cái thùng là chuẩn sẵn từ . Sáng nay lúc khởi hành, bỗng dưng thêm một thùng.”
“ còn tưởng là lão già… Thành chủ đưa thêm hàng hóa.”
“Quả Quả, bây giờ vẫn xa, đưa về .”
Hầu Tử Thạch mặc đồ bảo hộ. Với cơ thể của một bình thường, ở hoang nguyên hơn một tiếng, khiến làn da bắt đầu ửng đỏ.
Ông chủ Lưu tức giận thôi!
Ông thừa mối quan hệ giữa Hầu gia và Tề gia. Lão già coi Hầu Tử Thạch là thừa kế vị trí của Ô Vi.
Nếu Hầu Tử Thạch xảy chuyện gì ngoài ý ở ngoài … Ông chủ Lưu liếc Khuất Phó.
Khuất Phó ngửa mặt lên trời, ngoáy mũi, vẻ quan tâm.
Hầu Tử Thạch để ý đến cơn đau , chạy tới chỗ Thẩm Quả Quả.
“Quả Quả, dẫn cùng ! Nếu cả đời lẽ sẽ bao giờ tới Liên bang!”
Thẩm Quả Quả lập tức từ chối:
“ thể giải thích với Hầu gia và Thành chủ. sẽ cho robot đưa về.”
“Đừng mà!”
“Sống c.h.ế.t , phú quý tại trời! đảm bảo sẽ phiền !”
Hầu Tử Thạch giơ tay lên trời thề, vẻ mặt như sắp .
Tất nhiên, cũng thật sự .
“Trời ơi, thật phiền phức! Mang theo , chuyện gì thì cứ ném lên đầu tiên là chứ gì!” Khuất Phó Hầu Tử Thạch lóc nước mắt nước mũi tèm lem, đầy vẻ chán ghét.
Đã Khuất Phó lên tiếng, Thẩm Quả Quả suy nghĩ một chút đồng ý.
“Đi mặc đồ bảo hộ , đường theo sắp xếp. Nếu tự ý hành động, tự lo .”
“Được ! Hehe, đảm bảo lời.”
“Yên tâm .”
Thế là trong đội ngũ thêm một “đứa trẻ nghịch ngợm” chạy nhảy lung tung.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/ga-cho-tan-phe-binh-vuong-toi-lat-nguoc-tinh-the-nho-trong-trot/310.html.]
Đây là đầu tiên Hầu Tử Thạch rời xa Thành Phong Thổ đến thế, cả phấn khích đến mức m.á.u như sôi lên.
Hắn thì vui, nhưng ở phủ thành chủ như sắp bùng nổ.
Đầu tiên là Lỗ Âm chạy tới. Người phụ trách học đường vốn ngày thường luôn điềm đạm, giờ đây tức giận đến mức như một con cá nóc.
“Đại nhân! Đã rõ ràng là Thẩm Quả Quả sẽ đến học đường dạy học, học sinh cũng tuyển hết . Sao ngài để cô Liên bang chứ?”
So với khác, Lỗ Âm quan tâm đến hành tung của Thẩm Quả Quả hơn nhiều. Thấy nhóm của cô tiến thẳng về hướng Đông Bắc, ông cảm thấy .
Hỏi han một hồi, trời ơi!
Giáo viên bỏ chạy, còn học sinh thì vẫn đang đợi!
Hầu gia chủ cũng ôm ngực, đôi lông mày dài dựng lên vì tức giận.
“Đại nhân! Thằng nhóc đó là độc đinh ba đời của Hầu gia chúng !”
“Phủ thành chủ nhiều robot như , trông nổi một đứa trẻ chứ?”
“Đại nhân, mau cho đội trưởng Chu xuất viện …”
Tề Đông Phương cảm thấy đầu óc ong ong. Hai đều là bạn cũ nhiều năm của ông, họ đến đây thật sự gây chuyện, mà chỉ đơn giản đến để than phiền và xả giận.
Cuối cùng, ông chấp nhận “trích nhiều máu”: đồng ý mở rộng học đường và để dành vị trí trợ lý thành chủ cho Hầu Tử Thạch. Hai mới chịu rời .
Tề Đông Phương thở dài, ném bảng điều khiển sắp xếp công việc sang một bên.
Thành Phong Thổ mười vạn , chỉ vài rời thôi, mà cũng trở . Vậy mà ông cảm thấy Thành Phong Thổ đột nhiên trống trải lạ thường.
Suy nghĩ một hồi, ông quyết định phá lệ, cho bộ nhân viên chính phủ nghỉ ba ngày.
Dù cũng nhiều việc do robot xử lý .
Nhân viên chính phủ từ đến nay khái niệm nghỉ phép. So với bình thường và đội săn, việc một công việc định, thể diện và an là phước lớn , còn dám đòi nghỉ ?
Kỳ nghỉ đột ngột , kéo dài tận ba ngày, khiến ban đầu vui mừng, lo lắng.
Thành Phong Thổ xảy chuyện gì? Có Thành chủ định bỏ trốn ?
Sau một ngày trôi qua, thấy gì xảy , nhân viên chính phủ bắt đầu kéo cả gia đình phố tiêu xài. Các gia tộc quyền quý cũng nối gót tham gia. Trong chốc lát, Thành Phong Thổ bỗng nhiên náo nhiệt lạ thường.
Sau đó, Thủy đại nhân với Tề Đông Phương rằng, chỉ trong ba ngày, thuế thu của thành tăng lên đáng kể.
Điều mở một cánh cửa mới trong suy nghĩ của Tề Đông Phương.
!
Căn cứ trả lương bằng tinh tệ cho nhân viên chính phủ, các gia tộc quyền quý kiếm tinh tệ từ Thành Phong Thổ. Khi ngày nghỉ, họ ngoài tiêu xài, thành sẽ thu thêm một tầng thuế.
Có gì tuyệt vời hơn chuyện ?
Vì , Thành Phong Thổ trở thành căn cứ an đầu tiên trong khu vực áp dụng chế độ nghỉ phép cho nhân viên chính phủ.
Cứ 30 ngày, nghỉ ba ngày.
Nhân viên chính phủ ở các căn cứ khác vô cùng ngưỡng mộ, nhưng điều chỉ thể để trong lòng, ngoài miệng thì vẫn cứng rắn:
“Thành Phong Thổ chỉ khiến cách giữa thường và tầng lớp quyền quý ngày càng lớn, căn cứ sớm muộn cũng sẽ bất .”
“Nghỉ ba ngày thì gì? Còn trả lương nữa, đúng là lãng phí! Thà để họ chăm chỉ việc còn hơn.”
“Căn cứ chúng vẫn hơn, mấy thứ phù phiếm .”
Các căn cứ khác hiểu.
Cho đến khi Tề Đông Phương sử dụng phần thuế tăng thêm để liên tục mở rộng căn cứ.
Xương Ô Kiền ở cổng Nam, cứ vài tháng dời xa thêm một đoạn.
Khu vực phía Nam thành, cứ vài tháng mọc thêm vài dãy nhà.
Cơ sở hạ tầng công cộng của Thành Phong Thổ ngày càng thiện.
Khi những đổi các căn cứ khác mang bàn luận, họ mới giật nhận sự khác biệt.
Lúc đó, họ chỉ còn chửi Tề Đông Phương là kẻ nham hiểm.
Tất nhiên, đó là chuyện .
Hiện tại, đội của Thẩm Quả Quả gặp một vấn đề lớn hơn.
Cao Nhị Phu gửi tin nhắn cho cô, rằng Thạch Lăng Ngư đực cổng trang trại biến mất.
Hoắc Đào còn suy đoán:
“Có khi nó ngoài kiếm ăn ?”
Thẩm Quả Quả lắc đầu:
“Ở cổng trang trại, bọn chúng ăn uống no đủ, mập lên cả mấy vòng. Chẳng nơi nào thoải mái hơn ở đó.”
Mã Văn Tài thì về phía .
“Đừng tìm nữa, kìa.”