Gả Cho Tàn Phế Binh Vương, Tôi Lật Ngược Tình Thế Nhờ Trồng Trọt - 484
Cập nhật lúc: 2025-02-19 13:22:39
Lượt xem: 740
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8Uw8rOeVOM
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Nói thật lòng, những ngày Hồng Thanh Thiết ở đây là quãng thời gian vui vẻ nhất trong suốt hơn hai mươi năm qua.
Còn vui hơn cả ngày g.i.ế.c c.h.ế.t Ngạo Hổ.
Ba bữa một ngày, hầu như bữa nào trùng lặp.
Sau khi Ngạo Hổ là thành chủ của căn cứ Liên bang, Vương Cát đặc biệt dặn dò Vương Tường, Vương Như và Chu Tiểu Áp nhanh chóng nghiên cứu thêm nguyên liệu mới.
Hồng Thanh Thiết ăn vui vẻ, mỗi gặp Chu Tiểu Áp đều chuyển cho nhiều tinh tệ.
Chu Tiểu Áp thì sợ hãi dám nhận.
Thẩm Quả Quả lén nhỏ với :
“Cứ nhận , tinh tệ của ông nhiều đến mức tiêu hết .”
Chu Tiểu Áp: “Thật ?”
“Thật mà! Số lượng tinh tệ phát hành lục địa đều do ông quyết định.”
“Ghê gớm !”
Tinh tệ tất nhiên thể phát hành tùy tiện, nhưng chút ít như thì chẳng ảnh hưởng gì.
Mỗi ngày khi ăn xong, Hồng Thanh Thiết đều dạo quanh căn cứ Hoa Hạ An Thành.
Ông thích nơi ở đây.
Trường học mới xây là nơi ông đặc biệt yêu thích. Ban đầu ông chỉ định tiếng trẻ em sách, nhưng đó phát hiện nội dung học ở trường thật bất ngờ!
Có cả môn Địa lý và Sinh học!
Còn môn Toán học kỳ diệu! Môn Ngữ văn dạy cách chữ!
Quá đáng hơn, các kỹ thuật cần truyền thừa như nghề đầu bếp, kỹ sư cơ khí… cũng đưa giảng dạy!!!
Ngạc nhiên dứt, ông còn phát hiện cả môn Chính trị.
Nghe kỹ một , ông nhận môn học dạy cách quan, cách tham gia chiến trường.
Chuyện …
Đứng ngoài cổng trường là đủ ! Ông học mới !
Hiệu trưởng Lỗ Âm phận của ông, bảo rằng kỳ tuyển sinh đủ , thể nhận thêm học sinh ngoài kế hoạch.
Hồng Thanh Thiết vốn nổi tiếng quyết đoán, thể từ chối như ?
Ông liền về tìm Thẩm Quả Quả để “mách lẻo”.
Hoắc Đào chỉ bất lực:
“Hồng đại nhân, đây là căn cứ Hoa Hạ An Thành, tất nhiên tuân thủ quy định ở đây. Ngài cũng ngoại lệ.”
Hồng Thanh Thiết: …
Được lắm! Được lắm! Con trai thì con trai, lời !
ngay hôm , Thẩm Quả Quả đích đưa Hồng Thanh Thiết đến trường, chuyện với hiệu trưởng Lỗ Âm và sắp xếp cho ông một chỗ trong lớp Chính trị.
Hồng Thanh Thiết vui vẻ học cùng một nhóm thanh niên trẻ.
Kể từ đó, ông mới đến những khái niệm như:
‘Thực tiễn là tiêu chuẩn duy nhất để kiểm nghiệm chân lý.’
‘Mâu thuẫn bên ngoài và mâu thuẫn bên trong.’
‘Lạm phát và giảm phát, sản xuất quyết định tiêu dùng, tiêu dùng là mục đích của sản xuất, việc là vấn đề dân sinh lớn nhất.’
‘Quản lý tài chính thế nào?’
‘Làm để phục vụ nhân dân?’
Đây lớp Chính trị ? Sao giảng cả mấy cái ?
Hạt Dẻ Rang Đường
thừa nhận rằng, mỗi buổi học, ông đều thêm ý tưởng mới về cách quản lý căn cứ Liên bang.
Thậm chí ông còn nghĩ, nếu , ông đưa tất cả quan chức Liên bang đến đây để học tập… Ấy, đúng, theo tính cách của ông, chẳng nên mời những thầy cô đến căn cứ Liên bang giảng dạy ?
Nghĩ là , giờ học, ông lén hỏi các thầy cô xem đến căn cứ Liên bang giảng dạy .
Lương tháng là mười nghìn tinh tệ.
Không ngờ thầy vẻ ngoài trông thật thà nhất đẩy gọng kính lên, bình thản :
“Xin , .”
“Một tháng hai mươi nghìn tinh tệ!”
“Không .”
“Tại ?” Hồng Thanh Thiết đầu tiên cảm thấy bất lực.
“Ở đây, dù chỉ nhận lương cơ bản là ba nghìn năm trăm tinh tệ mỗi tháng, nhưng còn tiền thưởng, học sinh nghiệp xong cũng thêm phần thưởng.”
“Chính phủ cấp cho nhà ở, khi con sinh , mỗi tháng chính phủ sẽ trợ cấp một nghìn tinh tệ cho đến khi con học.”
“Vợ cũng việc tại nhà máy ô tô, tháng cô sinh con, sẽ nghỉ ba tháng mà vẫn lương, thậm chí còn trợ cấp thêm.”
Mỗi khi thầy giáo thêm một điều, lông mày của Hồng Thanh Thiết nhíu chặt hơn.
Nếu chỉ một hoặc hai chính sách, thì việc thực hiện khá dễ dàng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/ga-cho-tan-phe-binh-vuong-toi-lat-nguoc-tinh-the-nho-trong-trot/484.html.]
để đồng thời triển khai nhiều phúc lợi và quy định như , cần một hệ thống tài chính mạnh mẽ cùng sự phối hợp hiệu quả giữa các bộ phận.
Sau khi thầy giáo rời , Hồng Thanh Thiết xổm bên chân tường cổng trường, trầm tư suy nghĩ.
Ngẩng đầu trời, cổng trường.
Ông bước đến trung tâm chỉ huy cũ nát ở cổng thành, tìm in một lá thư.
Sau đó, ông đến đội xe công vụ ở cổng thành, tìm quen là Tôn Thiên Thành.
“Khi của đến Liên bang, hãy giao lá thư cho cận vệ của .”
“Vâng, đại nhân.”
Tôn Thiên Thành hiểu chuyện, hề nội dung trong thư.
Thời gian , những chiến sĩ từ căn cứ Liên bang đến đây hỗ trợ tặng những robot xây dựng cho tân thành, còn họ thì Hồng Thanh Thiết đuổi về.
Không còn cách nào khác, nếu ông lệnh cho họ về, họ sẽ vui vẻ ở giúp xây dựng thành phố đến mức quên mất đến từ .
Giờ đây, để liên lạc với Liên bang, Hồng Thanh Thiết chỉ thể gửi thư.
Sau khi đưa thư , ông đến thư viện mới xây bên cạnh trường học.
Trên đó bốn chữ lớn: Nhà sách Tân Hoa.
Nhìn cái tên , ông ngay là do Thẩm Quả Quả đặt, mang ý nghĩa là một Hoa Hạ mới.
Quẹt vòng tay để , ông thấy cả bốn tầng lầu đều là sách.
Ông ngờ rằng ba căn cứ nhỏ bé, lạc hậu, từng trải qua một cuộc chiến tàn khốc, thể thu thập nhiều sách đến thế.
Eva sắp xếp các robot quản lý ở đây.
Những cuốn sách phân loại gọn gàng, mỗi cuốn đều mã riêng. Những sách quá quý hiếm hoặc rách nát thì hóa thành bản điện tử.
Lần đầu tiên đến đây, Hồng Thanh Thiết còn tưởng sẽ chẳng ai.
Ở thời đại , gì còn ai sách nữa chứ!
ngay khi bước , ông thấy vài câu chữ tường:
‘Đọc sách giúp con tiến bộ!’
‘Học suốt đời, học mãi ngừng!’
‘Nếu bạn bất kỳ thắc mắc nào, nơi đây luôn câu trả lời!’
Hừm, chắc chắn đây là lời của Thẩm Quả Quả.
Mỗi tầng đều nhiều bàn ghế. Ban ngày thì còn trống chỗ, nhưng đến tối, gần như bộ đều kín .
Hồng Thanh Thiết hiểu, sách gì thú vị mà cuốn hút đến ?
Ông thích sách lắm, nhưng ông thích ở đây quan sát những đang sách.
Phần lớn trong họ là trẻ tuổi.
Hôm nay cũng , ông vẫn ở vị trí quen thuộc, uy nghiêm dựa ghế, ánh mắt lướt qua từng trẻ đang chăm chú .
Bỗng nhiên, ông suy nghĩ nghiêm túc một chút: Tại thích ngắm họ như thế?
Từ buổi chiều đến buổi tối, đến tận nửa đêm và sáng sớm.
Khi tia nắng đầu tiên rọi , ông vẫn còn đó.
Thư viện mở cửa 24/24.
Không chỉ ông, còn khác thức suốt đêm để sách.
Đó là một cô bé gầy gò, đôi mắt to tròn sáng lấp lánh.
Cô bé ôm một cuốn sách, yên ở một chỗ, lật từng trang cẩn thận.
Ngoài vệ sinh và lấy nước miễn phí, cô hề rời chỗ.
Khi lật đến trang cuối cùng, cô nhẹ nhàng gập sách , đặt lên kệ, bước đến cửa sổ, để ánh nắng chiếu rọi lên .
Cô khẽ :
“Mẹ ơi, đừng lo lắng. Trong những cuốn sách , con tìm thấy hy vọng. Con sẽ sống thật !”
Nói xong, cô bé xuống lầu rời .
Hồng Thanh Thiết sững sờ tại chỗ. Hy vọng… Hy vọng…
, lý do ông thích ngắm những chính là vì ông thấy hy vọng trong họ.
Hy vọng về một cuộc sống , hy vọng cho tân thành.
Không giống như những ở Liên bang, họ chỉ đến mảnh đất nhỏ bé mặt, chẳng chút khát vọng nào về cuộc sống xây dựng thành phố.
Với đám đó, việc Liên bang tụt lùi là một điều kỳ diệu!
Chết tiệt!
Càng nghĩ càng tức giận!
Hồng Thanh Thiết lập tức dậy, đến bưu điện in thêm một lá thư, tìm đội trưởng đội xe – Tôn Thiên Thành…