Sáng sớm ngày hôm , Thẩm Quả Quả thức dậy mà vẫn ai đó thấy hết.
Cô chỉ cảm thấy giấc ngủ thật thoải mái.
Vừa hát nghêu ngao, lật những bánh xà phòng. Lô xà phòng chỉ cần đợi thêm một hai ngày nữa là thể đem bán kiếm tiền .
“Một chú ếch nhỏ vui vẻ nhảy nhót, lalala!”
“Trong cái ao vui vẻ, một chú ếch xanh nhỏ…”
“Ơ, dậy ?”
Nghe thấy động tĩnh phía , cô đầu , liền thấy Hoắc Đào ăn mặc chỉnh tề, xe lăn, nhưng nét mặt chút tự nhiên.
“Tối qua ngủ ngon ?”
Thẩm Quả Quả đặt miếng xà phòng cuối cùng xuống, bước tới cúi Hoắc Đào.
“Chậc chậc, xem, mắt thâm quầng …”
“Có tối qua chân đau ?”
Hoắc Đào dám thẳng Thẩm Quả Quả, “Không.”
ánh mắt tự chủ mà từ khuôn mặt cô di chuyển xuống miệng, xuống cổ, và đến xương quai xanh…
Thẩm Quả Quả thấy ánh mắt liền cúi đầu .
Cô chợt nhớ một chuyện.
“Khoan !”
“Tối qua tắm ?”
“Tắm .”
“Vậy là em ngủ ?”
“Ừ.”
“Em ngủ ở ?”
“… Trên giường.” Hoắc Đào ngẩng đầu trần nhà, dám Thẩm Quả Quả.
Thẩm Quả Quả tỏ vẻ nghi hoặc, nửa tin nửa ngờ, xoay chuẩn bữa sáng.
Phía , Hoắc Đào thở phào nhẹ nhõm, lau mồ hôi tồn tại trán, vội rửa mặt đánh răng.
Bữa sáng hôm nay, ngoài canh vẫn là canh.
Thẩm Quả Quả cảm thấy ngán ngẩm.
Cô ăn quẩy, bánh bao, bún, bánh ngọt tam giác, bánh kếp, đậu phụ thối…
đến giờ, cô vẫn thấy loại cây nào giàu tinh bột trong thành.
Vì khi ăn sáng, cô mấy hứng thú, chỉ ăn vài miếng bỏ.
Hoắc Đào chút lo lắng, mở lời, “Quả Quả… em vui ?”
Thẩm Quả Quả bĩu môi, “Không .”
Chỉ là ăn thứ ăn, cảm thấy buồn bực.
Thấy bảo bối trong lòng vui, Hoắc Đào suy nghĩ mãi, gì sai khiến cô hài lòng?
Nghĩ tới nghĩ lui, chẳng lẽ là vì cô phát hiện dối?
Hoắc Đào đặt đũa xuống, “Khụ khụ, cái đó…”
“Quả Quả , tối qua… tối qua là sai, nên…” Hoắc Đào xong mà mặt đỏ bừng đến tận cổ.
“Chuyện gì? Tối qua ?”
Thẩm Quả Quả mở to mắt .
“Anh tối qua cố ý , là do em ngủ quên trong chậu nước, … gọi em, nhưng em tỉnh, nên mới bế em…”
Thẩm Quả Quả: …
Đầu cô vang lên ong ong, chắc chắn là dậy quá nhanh.
Cô cũng run rẩy hỏi , “Rồi… đó ?”
Hoắc Đào quyết tâm, khiến vợ vui , thì thành thật thôi.
“Anh thề, thấy gì cả, lúc lau cho em đều nhắm mắt .”
Thẩm Quả Quả lập tức bật dậy.
“Đáng chết, đang cái gì!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/ga-cho-tan-phe-binh-vuong-toi-lat-nguoc-tinh-the-nho-trong-trot/chuong-103.html.]
“Anh thật sự thấy gì cả, ngay cả khi mặc đồ cho em, cũng nhắm mắt …”
“Câm miệng, còn nữa!”
Thẩm Quả Quả gần như bùng nổ.
Không chỉ là tức giận, mà chủ yếu là hổ.
Chính cô còn từng thấy Hoắc Đào mặc đồ bao giờ, mà thấy hết của cô .
Lại còn là do cô ngủ quên khi đang tắm!
“Anh…”
Thẩm Quả Quả cảm nhận ánh mắt của Hoắc Đào, dù vô cùng chân thành, nhưng sự chân thành đó dường như một ngọn lửa bùng cháy.
Cảm giác như sắp thiêu đốt.
Cô cảm thấy khó thở, chỉ khó thở, mà còn nóng.
Lập tức rời khỏi bàn, sân để hít thở khí.
“Thời tiết c.h.ế.t tiệt , rốt cuộc là mưa đây!”
Hạt Dẻ Rang Đường
Càng nghĩ càng thấy bất công.
“Quả Quả, cố ý…”
“Đừng gì nữa.”
Hoắc Đào gãi đầu, dám xuất hiện mặt Thẩm Quả Quả, lặng lẽ đẩy xe lăn tới giàn che, thu góc.
Ngồi xe lăn, cảm thấy cơ thể như hàng ngàn con kiến bò lên, khó chịu yên.
Làm đây, đây, đây?
Cốc cốc
Cửa bên gõ.
Cả hai cùng lao tới cửa bên, hai tay cùng lúc nắm lấy tay nắm cửa.
Thẩm Quả Quả: …
Hoắc Đào: …
Thẩm Quả Quả: “Anh mở .”
Mở cửa , là ông chủ Lưu.
“Ôi chà, Quả Quả, Hoắc Đào, hôm qua chú về sớm quá, kịp ghé qua chỗ các cháu, hôm nay đến xem thế nào.”
“Chào chú Lưu, mời chú trong.”
Hoắc Đào vô cùng niềm nở đón tiếp.
Đây đúng là cứu tinh của .
“Quả Quả, em trò chuyện với chú Lưu , sẽ pha .”
Nhìn Hoắc Đào niềm nở quá mức, Thẩm Quả Quả cũng thấy mềm lòng.
Thôi, chồng , thì , , tối nay sẽ .
Cô nhẹ nhàng đáp bằng một tiếng “ừm”.
Trong tai Hoắc Đào, âm thanh đó giống như… như thể cả cánh đồng hoang đều nở đầy hoa!
Vợ giận nữa !
Sau khi ông chủ Lưu xuống, thoải mái nhấp một ngụm .
“Hôm qua hai đứa chen lấn chứ?”
“Không ạ, khi loạn xảy , chúng cháu rút lui ngay, nhưng tình hình đó thế nào .”
Thẩm Quả Quả bỗng nhớ điều gì, liền lấy một cái chậu sắt nhỏ từ kệ xuống.
Cô đẩy tới mặt ông chủ Lưu, “Dạ, đây là món dày chiên đặc biệt giữ cho chú.”
Ừm…
Dù chút ngại ngùng, nhưng ông chủ Lưu tất nhiên từ chối lòng .
“Hehe, cảm ơn nhé.”
“Chú dò hỏi , trong mười thí sinh, ngoài cháu và thí sinh chín, còn tám , bốn chết, hai hôn mê bất tỉnh, và hai vẫn đang viện.”
“Vẫn còn hai sống sót.” Thẩm Quả Quả gật đầu, “Thế còn các giám khảo thì ?”
“Bốn giám khảo, tất cả đều chết, chậc chậc.”