Gả Cho Tàn Phế Binh Vương, Tôi Lật Ngược Tình Thế Nhờ Trồng Trọt - Chương 203.

Cập nhật lúc: 2024-11-18 04:00:54
Lượt xem: 1,115

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

cần lưu ý, tất cả n/ộ/i t/ạ/n/g của dị thú đều thể ăn . Có loại mang độc, hơn nữa n/ộ/i t/ạ/n/g cần xử lý và sạch đặc biệt. Nếu chắc, nhất bán cho cửa hàng mỹ thực Quả Quả.”

Hoắc Đào dùng rìu bổ phần n/g/ự/c của Ô Kiền, đó phối hợp với Mã Văn Tài, cùng mở khoang n/g/ự/c của nó.

Đến đây, cấu trúc bên trong của Ô Kiền lộ .

Cấp cầm thiết ghi hình tiến gần, những vây quanh cũng vươn cổ rõ hơn.

Nếu robot canh chừng, chắc chắn trèo lên bàn.

Ngay cả robot gác cổng ở lò m/ổ cũng ló đôi mắt đỏ nhỏ, chen chúc đám đông xem náo nhiệt.

Con Ô Kiền khổng lồ đó, cơ thể to lớn như một ngọn núi.

Thẩm Quả Quả bước bên trong cơ thể của Ô Kiền mới thể xử lý hết phần n/ộ/i t/ạ/n/g.

Như thể đang bước một cánh cửa lớn nở hoa hai bên.

Thay con d/a/o khác, cô bắt đầu c/ắ/t từng phần n/ộ/i t/ạ/n/g của Ô Kiền xuống.

“Từ xuống , thực quản, phổi, tim, gan của Ô Kiền thể bổ m/á/u và tăng cường miễn dịch.”

“Ô Kiền bốn dày, sạch kỹ cũng thể ăn .”

Nhìn dày khổng lồ của Ô Kiền, trong đầu cô tưởng tượng món dày hầm, dày trộn lạnh, dày nhúng lẩu, dày xào cay...

“Thận, bổ thận tráng dương, cường kiện thể."

Hạt Dẻ Rang Đường

nhiều, ai hiểu thì tự hiểu.

sợ khác học lỏm kiến thức , vì từ n/ộ/i t/ạ/n/g biến thành nguyên liệu món ăn ngon còn nhiều bước, chỉ là học .

Những phần n/ộ/i t/ạ/n/g dùng như ruột thừa, ruột già, tá tràng đều loại bỏ.

Cô bảo Hoắc Đào và mấy khác phiên bưng chậu lớn đến.

Chỉ riêng dày của Ô Kiền chiếm mấy chậu lớn.

Đột nhiên nhớ điều gì đó, cô dùng d/a/o tìm túi mật của Ô Kiền trong chậu lớn, rạch một đường, lấy mấy khối vàng nhạt to tướng.

Cô tìm một chậu nhỏ riêng để đựng.

Ngưu hoàng đấy, ở kiếp giá mấy trăm tệ một gram.

Khối to như , thể đổi cả căn nhà .

Đợi cô dùng y thuật nửa vời của chế thành ngưu hoàng , lúc cần thể cứu mạng.

Tất nhiên, cũng quên Ngưu Bảo.

quanh đám đông một lượt, tìm thấy ông chủ Lưu, mỉm nhếch mép.

Ông chủ Lưu bỗng thấy lạnh sống lưng, đầu Hoắc Đào, dùng ánh mắt hỏi: “Vợ gì thế?"

Hoắc Đào nhún vai, đáp bằng ánh mắt: “ cũng .”

“Tiếp theo là phần ba của công việc, phân giải thịt dị thú.”

“Loại mỡ trắng c/ắ/t riêng , cửa hàng mỹ thực Quả Quả cũng thu mua.”

Có mỡ bò , chẳng lẩu bò đang đến gần ?

Vai, lưng, x/ư/ơ/ng sườn, bụng, m/ô/n/g, đùi...

Ô Kiền quá lớn, c/ắ/t mãi hết, thật sự là hết nổi.

Đến lúc cuối, cô cảm thấy sắp kiệt sức, thậm chí còn nghĩ sắp tiến hóa...

Cô cũng lười giải thích kỹ, chỉ đơn giản qua phần nào thích hợp để luộc, phần nào thích hợp để nướng.

Từ khi quán ăn mở , những gia đình ở Phong Thổ Thành thể ăn thịt, ngoài món luộc, mở một cách ăn mới – nướng.

“Lớp màng trắng mỏng ảnh hưởng đến vị giác, thể dùng kỹ thuật lột da để tách lớp màng khỏi thịt.”

“Cũng gì phức tạp lắm.”

Chậc.

Cái mà gọi là phức tạp?

Nhìn những miếng thịt dị thú đỏ thẫm, vuông vức, xếp ngay ngắn bàn việc, tâm phục khẩu phục.

lấy hết can đảm hỏi: “Đầu bếp Quả Quả, quán ăn bán thịt Ô Kiền ?"

“Có bán.”

Mặc dù Thẩm Quả Quả mắc chứng sợ đủ đồ dự trữ, nhưng thịt của Ô Kiền quá nhiều, tủ lạnh, bảo quản năm ngày là giới hạn.

Chắc chắn bán bớt.

Không lẽ tất cả thành thịt khô?

Cả Phong Thổ Thành một nữa xuất hiện cảnh đoàn xe dài nối đuôi .

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/ga-cho-tan-phe-binh-vuong-toi-lat-nguoc-tinh-the-nho-trong-trot/chuong-203.html.]

Hàng trăm chậu lớn chất lên xe đẩy điện, mỡ và n/ộ/i t/ạ/n/g vận chuyển đến khu xử lý nguyên liệu ở Bắc Thành, còn thịt và da thú thì đưa đến cửa hàng.

Còn bộ x/ư/ơ/ng chỉnh của dị thú…

Làm bột x/ư/ơ/ng? Không , quá mất công.

Ánh mắt cô lóe lên, tiến đến mặt cấp , đang chăm chỉ chụp hình bộ x/ư/ơ/ng.

“Đại nhân, ngài cách tiêu bản ?”

Hả?

Cái gì cơ?

Nhìn vẻ mặt ngơ ngác của cấp , cô chẳng tiêu bản là gì.

“Đại nhân, ngài thấy bộ x/ư/ơ/ng của Ô Kiền thế nào?”

“Cao lớn dũng mãnh, khí thế ngút trời, dù c/h/ế/c nhưng uy lực vẫn còn,” cấp cảm thán.

“Nếu đặt nó cổng Nam Thành thì ?” Thẩm Quả Quả hỏi.

Người cấp cố gắng tưởng tượng cảnh tượng đó.

Mọi thành, đặc biệt là từ các thành khác, bước qua cổng thấy một bộ x/ư/ơ/ng Ô Kiền cao lớn…

Khi , ai mà chẳng kính nể Thành chủ them vài phần.

Người cấp lập tức cúi chào, “Xin mời đầu bếp Quả Quả chỉ dẫn thêm.”

Hê hê!

Thẩm Quả Quả liền giải thích: “Nếu bộ x/ư/ơ/ng xử lý, m/á/u và mô mềm còn sót sẽ bốc mùi.”

“Có hai cách xử lý. Một là chôn xuống đất, để tự nhiên phân hủy, nửa năm là thể đào lên dùng.”

“Nửa năm? Có cách nào nhanh hơn ?” Người cấp khiêm tốn hỏi.

“Chuẩn một chiếc chậu sắt đủ lớn, đổ đầy nước, thêm nhiều kiềm, đun nóng nhúng cả bộ x/ư/ơ/ng . Đợi khi lớp gân và màng chuyển sang màu vàng thì xử lý tiếp.”

“Cách mất hai, ba ngày là xong.”

Thẩm Quả Quả chia sẻ cách tiêu bản.

Mắt cấp sáng lên, “Cảm tạ đầu bếp Quả Quả, Thành chủ nhất định sẽ vui.”

Dù dùng cách nào, việc hai vợ chồng trẻ săn dị thú cấp cao, còn gián tiếp giúp năm chiến binh trung cấp thăng cấp, là đóng góp lớn cho Phong Thổ Thành.

Giờ còn tặng thêm món quà thế , Thành chủ chắc đau đầu vui mừng.

Thưởng gì cho đôi vợ chồng đây?

Ha ha ha! Không quan tâm nữa, chuyện đau đầu cứ để Thành chủ lo.

Người cấp chào Hoắc Đào, khẽ gật đầu với ông chủ Lưu, mang theo đoạn phim vội vã rời .

Trước khi , còn để một robot gác giữ bộ x/ư/ơ/ng.

Thẩm Quả Quả tiến đến mặt Thẩm Thiên Lương, ngọt ngào gọi: “Bố, , cả, hai, chị dâu.”

“Quả Quả, con giỏi lắm! Làm rạng danh nhà chúng !”

, Quả Quả, con thật lợi hại!”

Chị dâu cả cô với ánh mắt ngưỡng mộ, chị dâu hai thì đầy vẻ thán phục.

“Đợi con xử lý xong thịt, sẽ mang đến nhà , cả nhà cùng ăn ngon.” Thẩm Quả Quả thích ăn cơm cùng gia đình.

Sau khi gia đình Thẩm gia rời , bốn Cao Nhị Phu cũng chào tạm biệt.

Thẩm Quả Quả mỉm bạn bè.

“Cừ thật!” Dương Minh và Mã Văn Tài đồng loạt giơ ngón tay cái.

“Vài ngày nữa, đến nhà cháu ăn một bữa. Lúc đó sẽ nấu riêng món bổ dưỡng cho dì tiểu Hoa, tiện thể chúc mừng Mã đại ca thăng cấp.”

“Hả?”

Dương Minh và ông chủ Lưu đều ngạc nhiên: “Thăng cấp gì cơ?”

Mã Văn Tài ngượng ngùng gãi đầu, “He he, giờ là chiến binh trung cấp .”

???

Mã Văn Tài kể chuyện sáng nay ở bệnh viện.

Dương Minh trợn mắt: “Ý là, bốn cũng thăng cấp luôn?”

“Ừ.”

Ừ cái đầu chứ!

Dương Minh và ông chủ Lưu cảm thấy kích thích nhỏ.

Loading...