Đến xế chiều, Tiêu Sơn và hai nhà họ Diệp mới trở về, thu hoạch đầy ắp. Giữa mùa đông chỉ thể đặt bẫy bắt gà rừng thỏ rừng, ba ngoài việc mang về hơn mười con gà rừng, thỏ rừng, còn cả một con heo rừng.
Viên thị những con mồi đất mà ngẩn cả : "Đây đều là ba các con săn ? nương cứ tưởng mùa đông chẳng mấy con vật chứ, ngờ còn cả một con heo rừng lớn thế ."
Diệp Hải tự hào : "nương, con heo rừng là do con phát hiện đó, nhưng cũng nhờ phu tài b.ắ.n cung giỏi, nếu thì để nó chạy mất !"
Diệp lão gia con heo rừng, hỏi ba : "Các con định xử lý những con mồi thế nào? Đều mang trấn bán hết ?"
Diệp Đào rửa tay đáp: "Những con gà rừng, thỏ rừng ba chúng con sẽ chia đều mang trấn bán. Còn con heo rừng thì cần mang trấn nữa, cứ bán cho trong thôn . Sắp đến Tết , ai cũng sẽ mua, bán tiền thì chia đều."
Mọi xong đều gật đầu tán thành, dù giờ đang là lúc cuối năm, nhà nhà trong thôn đều cần chuẩn đồ Tết, thịt heo đương nhiên là thứ thể thiếu.
Hơn nữa, bán cho trong thôn cũng thể tiết kiệm ít phiền phức, còn thể khiến trong thôn cảm nhận thiện ý của Diệp gia.
Tiêu Sơn gật đầu, với hai : "Cứ . Sáng mai, sẽ đ.á.n.h xe bò đến đón hai , ba chúng sẽ trấn bán gà rừng thỏ rừng mua sắm đồ Tết về."
Diệp Hải : "Cuối cùng cũng bộ trấn nữa , xe bò để kìa!"
Diệp Noãn cũng : "Vậy mai cũng qua giúp một tay. Một con heo lớn thế xử lý cũng phiền phức."
Diệp lão gia : "Được. Chúng bán thịt thì cứ rẻ hơn ở trấn vài văn , đều là bà con hàng xóm láng giềng, cũng tiện chiếm lợi chuyện ."
Diệp Noãn nhẹ thờ ơ: "Nghe cha cả."
Mấy còn cũng bày tỏ dị nghị. Xa bằng láng giềng gần, giữ mối quan hệ với trong thôn thì chuyện gì cũng dễ giúp đỡ .
Sáng sớm hôm , Tiêu Sơn đ.á.n.h xe bò đến nhà họ Diệp đón hai cùng trấn , còn Diệp Noãn thì giúp cha bán thịt.
Dân làng thịt heo nhà họ Diệp bán rẻ hơn ở trấn mấy đồng, đều lũ lượt kéo đến mua. Dòng xếp hàng dài dằng dặc, Diệp Noãn thấy khỏi tặc lưỡi, chút lo lắng thịt sẽ đủ bán.
Diệp lão gia và Viên thị cắt thịt, Diệp Noãn giúp bán, Diệp Linh bên cạnh thu tiền. Mấy phối hợp nhịp nhàng nên việc buôn bán cũng nhanh chóng.
“Thím Vương, thím cầm cho chắc. Hai khúc xương thím cứ mang về hầm canh, lấy tiền .” Diệp Noãn mỉm .
Người mua thịt là Vương thị trong thôn, thấy Diệp Noãn khách khí như thì tươi như hoa: “Được, đa tạ Noãn nha đầu.”
Những khác đều ít nhiều tặng chút đồ, nào là lòng, nào là xương dính thịt, đằng nào giữ cũng vô dụng, Diệp Noãn coi như ban ơn.
“Vị thím , thím miếng… thịt nào?” Diệp Noãn tiếp tục bán thịt, ngẩng đầu lên thì nàng ngây , nương của Lý Khiêm đến mua thịt nhà nàng?
Hạt Dẻ Nhỏ
Mặt nương của Lý Khiêm, Cát thị, vốn dày, chuyện lợi lộc như đương nhiên đến. Đây là thịt heo mà, còn rẻ hơn ở trấn, nàng quên hết ân oán với nhà họ Diệp.
Mấy nhà họ Diệp thì chẳng nghĩ ngợi gì, nàng mua thì cứ bán thôi, đằng nào cũng là kiếm tiền.
Một vài trong thôn vốn ưa Cát thị, thường ngày Cát thị luôn khoe khoang tiểu lang là tú tài, nay bắt cơ hội liền châm chọc:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/ga-cho-tho-san-thon-nu-xuyen-khong-lam-giau/chuong-25-cat-thi.html.]
“Chao ôi, đây chẳng nương của tú tài ? Sao cũng đến tranh giành miếng thịt heo rẻ mạt với chúng ?”
“ đó, nương tú tài chẳng nên ăn sơn hào hải vị , thế mà cũng thèm thuồng miếng thịt heo rẻ tiền .”
“Cát thị, ngươi mặt mũi mà đến nhà họ Diệp mua thịt chứ? là mặt dày.”
Mấy mỗi một câu, Cát thị chút tức giận sang mắng họ: “Liên quan gì đến các ngươi, mua thịt nhà các ngươi .”
Diệp Noãn mặt cảm xúc hỏi: “Thím miếng thịt nào?”
Cát thị chọn một miếng thịt, Diệp Noãn dùng dây buộc lên đưa cho nàng . Cát thị cầm thịt nhưng vẫn chịu , cứ mặt Diệp Noãn.
Diệp Noãn nghi hoặc hỏi: “Thím còn mua gì nữa ?”
Cát thị chút vui : “Sao những khác đều tặng xương, của ?”
Diệp Noãn chút cạn lời, đồ của , tặng tặng là chuyện của , thím còn cướp đoạt ?
Cát thị miếng sườn thịt bên cạnh, đường hoàng với Diệp Noãn: “Ngươi cứ tặng miếng đó cho , đằng nào cũng là xương.”
Diệp Linh trợn tròn mắt, bực bội : “Thím thật cách chọn, tỷ phu của thích ăn sườn xào chua ngọt, đó là tỷ tỷ dặn cha cố ý giữ , hơn nữa đó còn nhiều thịt như . Thím thì dùng tiền mua, thể trắng trợn mà lấy ?”
Quả thật là Diệp Noãn cố ý giữ , Tiêu Sơn thích ăn sườn xào chua ngọt do Diệp Noãn , nãy bận rộn nên nàng quên cất .
Cát thị là để dành cho Tiêu Sơn liền : “Chỉ là một tên thợ săn rách nát mà thôi, cho ăn ngon như gì, chẳng thể thi đỗ tú tài?”
Diệp Noãn vui , nàng thì , tướng công nàng thì , định châm chọc thì mấy phụ nhân bên cạnh lên tiếng:
“Khạc, lạ lùng thật, thương tướng công thì chứ, chứng tỏ phu thê ân ái, để dành cho tướng công thì lẽ nào cho một kẻ ngoại nhân như thím ?”
“ đó, thật sự tự cho là cái thá gì, Cát thị, thím đúng là hổ đến tận cùng!”
“Cát thị, nhà họ Diệp chẳng quan hệ gì với thím cả, thím đừng ở đây mà đằng chân lân đằng đầu.”
“Ta… … …” Cát thị mãi nửa ngày mà chẳng lời nào, những lời chế nhạo xung quanh, thấy ánh mắt như ăn tươi nuốt sống của Diệp lão gia và Viên thị, nàng chút sợ hãi định bỏ .
“Đứng !” Diệp Noãn gọi nàng .
Cát thị nàng, giọng thiếu tự tin: “Làm… gì?”
Diệp Noãn miếng thịt trong tay nàng : “Ban ngày ban mặt, thím định cướp đoạt trắng trợn ?”
Cát thị sực tỉnh, móc đồng tiền đưa cho Diệp Linh, chạy biến. Nàng chạy đến nơi khuất tầm của mới dám đầu khạc hai bãi.