nương thiên vị.
Thời gian trôi nhanh, thoáng cái gần đến trưa, Viên Thị vươn vai một cái, dậy khỏi ghế, chuẩn bếp xử lý con cá. Nàng thong thả đến cửa sân thì chợt thấy Diệp Linh đang dìu Trương Ninh Nhi bước .
Viên Thị vội vàng đón lấy, dìu Trương Ninh Nhi nhà, miệng ngừng lẩm bẩm: “Vừa nãy con mới bảo A Đào đón con về cá nấu canh chua ăn, ngờ con tự qua đây .”
Diệp Linh theo , cố ý bộ giận dỗi, bĩu môi : “nương, trong mắt nương bây giờ chỉ tẩu tẩu, nữ nhi nữa ? Con cũng cùng mà, nương thấy ?”
Viên Thị đầu lườm nàng một cái, bực dọc : “Đi , tẩu tẩu con bây giờ là hai , thể xảy bất kỳ sai sót nào, con lớn chừng nào mà còn dìu ?”
Diệp Noãn thấy tiếng động ngoài sân, vội vàng , nhiệt tình chào hỏi: “tẩu tẩu, tiểu , mau nhà , bên ngoài lạnh lắm.”
Diệp Linh thấy , lập tức chạy đến kéo tay Diệp Noãn, nũng mách tội: “Tỷ tỷ, tỷ xem nương thiên vị bao, tẩu tẩu và cháu trai là thèm quan tâm đến chúng nữa.”
Diệp Noãn kéo nàng nhà, mặt tràn đầy ý , thuận theo lời nàng : “ là như đó, nương bây giờ tâm ý lo cho tẩu tẩu và tiểu ngoại sanh chào đời, chúng những nữ nhi mà sánh bằng !” Nói xong, nàng còn tinh nghịch nháy mắt với Viên Thị.
Viên Thị dìu Trương Ninh Nhi , mắng: “Hai đứa nha đầu , năng lung tung, nương thiên vị? Ta bình thường đồ ăn cho đại tẩu của các con, chẳng cũng cho các con ? Còn ở đây lão nương, đúng là !”
Trương Ninh Nhi dìu xuống xong, quan tâm Diệp Noãn, khẽ hỏi: “Muội , gần đây cảm thấy thế nào? Đứa bé khó chịu ?”
Diệp Noãn khẽ vuốt cái bụng nhô lên của , đáp: “Vẫn lắm, đứa bé ăn khỏe lắm, cả ngày cứ cảm thấy ăn đủ .”
Viên Thị xong, lập tức tiếp lời: “Mang thai là như đó, dễ đói nhanh. Nên ăn ít nhiều bữa, hơn nữa còn một chút, như sinh nở mới quá vất vả.”
Diệp Noãn Viên Thị lẩm bẩm, trong lòng khỏi chút bất lực, những lời nàng bao nhiêu , tai nàng sắp đóng kén luôn .
Nàng sợ nhất là nương nàng càm ràm, thế là vội vàng ngắt lời: “nương, nương cá nấu canh chua ? Mau , con đói đây !”
Viên Thị bếp, Diệp Linh cũng theo giúp một tay, để hai bà bầu trong nhà trò chuyện về nỗi vất vả khi mang thai.
Bữa trưa Viên Thị và Diệp Linh cùng một nồi cá nấu canh chua lớn, nướng một ít bánh thịt, và một phần đậu cô ve xào khô.
Tiêu Sơn vẫn về, Viên Thị múc một ít cá bát cho , để mấy chiếc bánh, đó mới dọn thức ăn lên bàn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/ga-cho-tho-san-thon-nu-xuyen-khong-lam-giau/chuong-50.html.]
Hạt Dẻ Nhỏ
Diệp Đào mời Diệp Lão Gia qua, cả nhà quây quần vui vẻ bên bàn ăn trưa.
Diệp Noãn và Trương Ninh Nhi thích ăn chua nhất, bánh ăn kèm canh cá, cả hai đều ăn ngon miệng, ăn ít bánh.
Ngay lúc Diệp Noãn còn ăn thêm một chiếc bánh nữa thì Viên Thị ngăn : “Con ăn ba chiếc bánh , thể ăn nữa.”
Viên Thị Tiêu Sơn, nũng cũng vô dụng, Viên Thị thể để nàng tiếp tục ăn. Diệp Noãn ợ một tiếng, cam tỷ tỷ đặt đũa xuống, sân dạo tiêu cơm.
Đi một lát cảm thấy buồn ngủ, Diệp Noãn liền với Viên Thị: “nương, con về phòng ngủ một lát.”
Viên Thị bóng lưng lảo đảo của nữ nhi, lắc đầu, đó sang với Trương Ninh Nhi: “Đứa bé ăn no buồn ngủ thế nhỉ, Ninh Nhi, con buồn ngủ , về nhà ngủ một lát ?”
Trương Ninh Nhi đáp: “nương, con buồn ngủ, con một lát, bây giờ đang mang thai, cần nghỉ ngơi nhiều.”
Viên Thị gật đầu, đó dậy dọn dẹp bát đũa, dọn : “ , phụ nhân m.a.n.g t.h.a.i thật dễ dàng gì, tự chăm sóc bản cho thật .”
Diệp Noãn trở về phòng, giường, nhắm mắt , nhanh chìm giấc mộng. Nàng mơ thấy sinh hạ một đứa bé khỏe mạnh đáng yêu, cả nhà đều vây quanh đứa bé vui hớn hở…
Khi Diệp Noãn tỉnh dậy, mặt trời lặn, Tiêu Sơn trở về, nhà họ Diệp đều về hết, Viên Thị cũng về .
Diệp Noãn vươn vai, ngáp một cái khỏi phòng, thấy Tiêu Sơn đang bổ củi trong sân, liền hỏi: “Chàng về ? Thế nào? Chưởng quầy chịu mua trứng vịt muối ?”
Tiêu Sơn đặt rìu xuống, rửa tay, rót cho nàng một ly nước, : “Mua chứ, chưởng quầy đây là đầu tiên ăn trứng muối, vị ngon, còn nếu chúng món ăn nào mới lạ thì đều thể mang đến cho .”
Diệp Noãn vui vẻ rạng rỡ, đôi mắt cong cong như vầng trăng khuyết, : “Hay quá, thể kiếm tiền !”
Tiêu Sơn bất lực nàng, cưng chiều : “Tiểu mê tiền.”
Diệp Noãn thè lưỡi, tinh nghịch : “Có tiền kiếm là đồ khốn nạn, đồ khốn nạn.”
Tiêu Sơn nàng chọc cho dở dở , nàng lấy nhiều lý lẽ cùn đến thế, nhưng chỉ cần nàng vui là .