Trận tuyết đầu mùa
Thời gian trôi nhanh, còn vài ngày nữa là đến tháng Chạp. Giờ đây, bụng Diệp Noãn hơn năm tháng, phần bụng nhô lên, bắt đầu lộ rõ.
Tiêu Sơn mỗi ngày đều vuốt ve bụng nàng, cảm nhận sự tồn tại của đứa bé. Đôi khi, còn áp tai , khẽ chuyện với đứa bé.
Thấy cảnh , Diệp Noãn nhịn bật : “Chàng thấy đứa bé gì ?”
Tiêu Sơn vẻ mặt nghiêm túc đáp: “Ta thấy nó gọi là cha !”
Diệp Noãn nhẹ nhàng vỗ tay , trách yêu: “Toàn bậy, nó gọi thì cũng gọi nương chứ.”
Tiêu Sơn để ý, áp đầu bụng nàng, cẩn thận lắng . Một lát , ngẩng đầu lên, phấn khích với Diệp Noãn: “Nghe rõ , nó gọi nương !”
Hai đùa giỡn một hồi, Tiêu Sơn dậy bếp chuẩn thức ăn. Còn Diệp Noãn thì lấy một ít vải vóc, bắt đầu cắt may y phục nhỏ cho đứa bé.
Đợi đến khi Tiêu Sơn bưng những món ăn nóng hổi phòng, thấy Diệp Noãn vẫn đang cúi đầu chăm chú với công việc thêu thùa trong tay. Chàng đặt thức ăn lên bàn, đau lòng khuyên nhủ: “Không nhiều y phục ? Sao còn nữa? nương , đứa bé khi sinh lớn nhanh lắm, những bộ y phục mặc chẳng bao lâu là cái mới .”
Diệp Noãn khâu xong mũi kim cuối cùng, nhẹ nhàng kéo một cái liền đứt chỉ, đó mỉm : “Ta là y phục nhỏ mặc lúc mới sinh, tranh thủ lúc nó chào đời, mau chóng chuẩn đủ y phục cho nó đến một tuổi. Đợi đến khi nó sinh , e rằng sẽ tâm ý chăm sóc nó, lúc đó sẽ còn thời gian để y phục cho nó nữa!”
Tiêu Sơn nắm c.h.ặ.t t.a.y nàng, vẻ mặt đầy áy náy : “Nàng thật sự vất vả , nhà chúng trưởng bối giúp đỡ, như tẩu tẩu bà bà thể nương tựa, chuyện đều dựa một nàng lo toan.”
Diệp Noãn khẽ lắc đầu, nở một nụ hạnh phúc: “Không vất vả, đây là bảo bối của mà, đương nhiên do tự tay chăm sóc. Nếu sinh con mà gì cho nó, cái nương chẳng quá thất trách ?”
Tiêu Sơn tràn đầy yêu thương nàng: “A Noãn của lúc nào cũng giỏi giang như , đồ ăn cho nàng , mau đến nếm thử .” Nói , kéo tay nàng đến bên bàn, để nàng xuống ăn uống.
Sáng sớm hôm , Diệp Noãn tỉnh dậy, đẩy cửa phòng , kinh ngạc phát hiện bên ngoài trở thành một màu trắng xóa. Thì đêm qua tuyết rơi, mà lớp tuyết đọng dày. Tiêu Sơn đang cầm xẻng dọn tuyết trong sân.
Diệp Noãn nhịn kinh ngạc thốt lên: “Tuyết rơi ! Rơi từ khi nào ? Sao mà dày thế ?”
Tiêu Sơn đầu nàng : “Nàng đừng đây , cẩn thận ngã, chắc là tối qua rơi suốt đêm.”
Diệp Noãn chút lo lắng : “A Sơn, mau xem chuồng vịt của chúng , nếu chuồng vịt tuyết đè sập thì hỏng hết !”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/ga-cho-tho-san-thon-nu-xuyen-khong-lam-giau/chuong-51.html.]
Hạt Dẻ Nhỏ
Tiêu Sơn đặt xẻng xuống đến đỡ nàng nhà: “Ta ngủ dậy xem , cả, vịt cũng lạnh cóng, đợi ăn sáng xong dọn tuyết chuồng vịt là .”
Diệp Noãn yên lòng, ăn sáng xong Tiêu Sơn chuồng vịt, Diệp Noãn trong nhà sưởi ấm bên bếp lửa, lúc Diệp Linh bước .
Diệp Noãn bất ngờ : “Tiểu , đến đây, bên ngoài tuyết dày lắm đó, cẩn thận ngã.”
Diệp Linh rũ rũ những bông tuyết , dậm chân, bước nhà, : “nương yên tâm về Tỷ tỷ, nên bảo qua đây xem , cha, đại ca và nhị ca cũng đến , dọn tuyết ở chuồng vịt đó. Tuyết rơi lớn thật, may mà chuồng vịt kiên cố, đè sập.”
Diệp Noãn rót cho nàng một ly nước nóng, : “nương đúng là lo lắng vớ vẩn, thể chuyện gì chứ, cả ngày khỏi cổng lớn, cổng nhỏ .”
Diệp Linh nhận lấy ly nước, uống một ngụm, thở phào một , tiếp lời: “nương chỉ lo Tỷ tỷ ngoài, bên ngoài tuyết rơi đường trơn, an . Sáng nay Mã Thị ngã một cú ngay cửa nhà , bây giờ Trương Đại Phu còn đang ở nhà họ Lý đó, là sắp sinh .”
Diệp Noãn kinh ngạc : “Cái gì? Nàng mới tám tháng mà sinh ?”
Diệp Linh thở dài, lắc đầu : “Nàng sinh cũng sinh thôi, ngã một cú như , nếu sinh, đứa bé thể giữ .”
Diệp Noãn khỏi thở dài cảm thán: “Ôi, cái thời tiết tuyết lớn thế , Lý Khiêm còn để một phụ nhân m.a.n.g t.h.a.i ngoài, hiểu thì nương chẳng lẽ cũng hiểu ? Cái nhà họ Lý đúng là vô nhân tính.”
Diệp Linh tiếp lời: “nương bảo với Tỷ tỷ, đừng ngoài lung tung, nương chăm sóc tẩu tẩu, thể qua đây trông Tỷ tỷ , bên ngoài đường trơn, bảo Tỷ tỷ cứ ở yên trong nhà.”
Diệp Noãn : “Muội về với nương, , cứ ở trong nhà thôi, ngay cả sân cũng nữa mà.”
Diệp Linh bụng Diệp Noãn hỏi: " Tỷ tỷ, cháu trai nhỏ của gần đây ngoan ?”
Diệp Noãn dịu dàng : “Nó một chút cũng ngoan, cả ngày đạp mấy , nghịch ngợm lắm.”
Diệp Linh bụng nàng : “Nha đầu nghịch ngợm , ngoan ngoãn đó nha, đợi con đời tiểu dì sẽ dẫn con chơi.”
Diệp Linh ở trò chuyện với Diệp Noãn một lúc về, trong nhà còn việc , Viên Thị chăm sóc Trương Ninh Nhi, một thể bận rộn xuể.
Sau khi Diệp Linh , Diệp Noãn trong lòng lo lắng cho Mã Thị, thế nào , sinh con cứ như qua cửa quỷ , cố tình gả cho Lý Khiêm cái tên trai ngoan của nương chứ, ai!