Hôm đó, Diệp Noãn ở cửa ngoài trời băng tuyết, đường cũng đóng băng. Tiêu Sơn và Viên Thị lo lắng nàng sẽ trượt ngã thương, nên vẫn luôn dặn dò nàng đừng ngoài. Nàng đành bất đắc dĩ, chỉ thể trong sân nhà , cố gắng dịu cảm giác nặng nề trong lòng.
Khoảng thời gian , vịt và trứng vịt muối của gia đình bán ít tiền, nhưng cũng gây sự đố kỵ từ những trong thôn. Một thử vịt , nhưng vì công thức độc đáo của Diệp Noãn nên hương vị như mong . Còn về trứng vịt muối, bọn họ càng bó tay vì căn bản cách ướp.
Thế nhưng, vẫn nhiều ngừng dò hỏi cách từ nhà họ Diệp và Tiêu Sơn. Diệp Noãn khi chuyện, trầm tư một lát : “Công thức vịt chúng giữ , còn cách ướp trứng vịt muối thì hãy cho bọn họ . Thành công , bán , đó là chuyện của bọn họ.”
Diệp Hải , nét mặt lộ vẻ vui phản bác: “Dựa mà cho bọn họ ? Chẳng lẽ bọn họ quên năm xưa chế giễu tam ư? Giờ đây còn mặt mũi đến hỏi!”
Diệp lão gia thở dài thật sâu, lời lẽ nặng trĩu : “Thôi , lời con . Chúng đều là cùng một thôn, ngẩng đầu thấy cúi đầu thấy, hà cớ gì cho vui?”
Diệp Linh và Diệp Hải vẫn còn nét mặt khó chịu, lúc sa cơ lỡ vận thì hết lời giễu cợt, lúc phát đạt mặt dày đến hỏi, thiên hạ gì chuyện như .
Hạt Dẻ Nhỏ
Diệp Noãn : “Thôi , chúng một món vịt thể kiếm ít tiền , trứng vịt muối chỉ kiếm mười lăm văn một quả, còn vịt thì ba trăm văn một con cơ!”
Tiêu Sơn chút lo lắng hỏi: “Thật sự đem cách muối trứng vịt mặn truyền ngoài ư?”
Diệp Noãn chút do dự gật đầu, giải thích: “Cho dù chúng dạy, vạn nhất khác mày mò , chẳng càng oán hận chúng hơn , chi bằng chúng chủ động giao , một cái nhân tình.”
Tiêu Sơn suy nghĩ một lát, thấy lời nàng lý, liền gật đầu đồng ý.
Diệp Noãn với : “Thật cách kiếm tiền khác , ngày tuyết lớn núi chẳng nhiều thỏ rừng ngoài kiếm ăn ? Tìm một lúc nào đó , đại ca và nhị ca lên núi đặt bẫy bắt vài con thỏ về, chúng nuôi thỏ, thỏ kho ngũ vị hương để bán.”
Diệp Linh , mắt liền sáng lên, tò mò hỏi: “Tỷ tỷ, thế nào ? Có ngon ?”
Diệp Noãn , đáp: “Đương nhiên là ngon ! Đến lúc đó tiên chần qua nước sôi để khử mùi tanh của thỏ, đó cho các loại gia vị và điều liệu để hầm cho thấm vị, cuối cùng rưới dầu nóng lên, để thịt thỏ bề mặt vàng giòn, hương thơm ngào ngạt.”
Nàng , tưởng tượng đến món thỏ kho ngũ vị hương thơm ngon, kìm mà chảy nước miếng. Những khác cũng lời mô tả của nàng thu hút, đều mong chờ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/ga-cho-tho-san-thon-nu-xuyen-khong-lam-giau/chuong-54-nuoi-tho.html.]
Diệp Noãn suy nghĩ một chút : “Trong nhà chúng chẳng nuôi ba con thỏ ? Lát nữa , và nương cùng , các nếm thử là ngay.”
Diệp Hải nghi hoặc hỏi: “Muội , đây nuôi thỏ mà nuôi vịt để bán?”
Diệp Noãn đương nhiên đáp: “Nuôi vịt đơn giản mà, thỏ thì thể thả rông, nó sẽ đào hang, chạy mất thì , hơn nữa mỗi ngày còn tìm cỏ cho nó ăn, ngại phiền phức.”
Viên Thị buồn hỏi: “Vậy giờ con ngại phiền phức nữa ?”
Diệp Noãn xoa xoa mũi : “Giờ đại ca, nhị ca giúp đỡ mà, đợi đến khi xuân về chúng sẽ mở một mảnh đất bên cạnh chuồng vịt để chuyên trồng cải trắng nuôi thỏ, dù phân vịt chúng nuôi nhiều như , đến lúc đó đổ hết phân vịt lên mảnh đất đó, đất đai màu mỡ cũng dễ trồng rau.”
Diệp Hải và Diệp Đào , đều bật , quả là một linh khí quỷ, chuyện gì cũng nghĩ , hơn nữa còn tính toán!
Viên Thị cũng nhịn , nữ nhi của bà thật sự quá thông minh, luôn thể nghĩ những ý , khiến cuộc sống của cả gia đình ngày càng hơn.
Mọi xong đều thấy ý tồi, Tiêu Sơn liền mở lời: “Đợi tuyết ngừng rơi, chúng thể mở rộng hàng rào nuôi vịt thêm một chút, đó tách một mảnh đất để xây chuồng thỏ.”
Diệp Noãn tiếp lời bổ sung: “Vẫn như nuôi vịt , hai nhà chúng cùng nuôi thỏ, bán tiền thì chia đều.”
Diệp lão gia đồng tình lắc đầu, nghiêm túc : “Cách là do con nghĩ , hơn nữa núi cũng là của các con mua, con và Tiêu Sơn lẽ nên lấy nhiều hơn một chút, vịt chúng lợi , thỏ thì thể để các con thiệt thòi thêm nữa.”
Diệp Noãn chút bất đắc dĩ cha , : “cha, đợi khi con của con đời, con sẽ thời gian quản lý những con vịt và thỏ nữa, đến lúc đó một chăm sóc con, chăm sóc hài tử, thì chuyện nuôi thỏ và vịt chắc chắn vẫn nhờ cậy thôi, chiếm lợi lẽ là con và mới đúng chứ.”
Tiêu Sơn cũng vội vàng gật đầu, bày tỏ sự đồng tình với lời thê tử , và : “Nương tử con đúng, cha, đừng từ chối nữa. Con và nàng trưởng bối, nhiều chuyện vẫn cần giúp đỡ mà.”
Thấy nữ nhi và Tế tử đều kiên quyết như , Diệp lão gia cũng gì thêm, ông bọn họ thật lòng mong cả nhà cùng phát triển.