Hắn chủ động bước đến,  về phía Tống Tuyết Nhi đang trốn  gốc cây, nhẹ giọng an ủi. 
 
“Từ hôm nay,   thể đường đường chính chính đến học,  cần lén lút nữa. Ta sẽ  với lão sư.” 
 
Tống Tuyết Nhi ngẩng khuôn mặt trắng nõn lên, vẻ thanh lệ như một đóa hoa nhài trắng tinh khôi. 
 
“Không  , thế tử đại nhân, dân nữ  xứng đáng đến học tại ngôi trường . Ta sợ  bẩn bàn ghế trong lớp.” 
 
“Hơn nữa, cha và    xay đậu  đậu phụ, buổi tối   thức suốt để giúp đỡ. Ngày hôm  đến lớp trong tình trạng mệt mỏi, gà gật, chẳng  sẽ  lão sư  vui  ?” 
 
“Dân nữ hiểu rõ ý  của thế tử đại nhân, nhưng đối với một kẻ thấp hèn như , e rằng  dám nhận. Học phí một năm của ngôi trường , cả nhà   ngủ suốt mười năm cũng  chắc kiếm đủ.” 
 
Nói xong, từng giọt nước mắt rơi xuống khuôn mặt nàng, ánh mắt lộ vẻ lưu luyến  nỡ rời, bước  mà cứ ba bước  ngoảnh đầu  , chẳng  hết lời bịn rịn. 
 
Những lời  và dáng vẻ    tái hiện  quá trình nhập học của  ở kiếp , thậm chí còn thành công gieo mầm  lòng Tạ Cẩm Đường. 
 
Nước mắt và cử chỉ  khiến hình ảnh một nữ tử dân thường tự lập,  điều, đáng thương nhưng  hèn mọn hiện lên rõ ràng. 
 
Quả nhiên, Tạ Cẩm Đường động lòng. 
 
Hắn bước dài đến, nắm lấy tay Tống Tuyết Nhi, dịu dàng : 
 
“Người , trời lạnh sương đêm nặng, chuẩn  đầy đủ văn phòng tứ bảo cần dùng cho việc học, mang đến nhà họ Tống. Từ ngày mai,   thấy Tống cô nương nhập học.” 
 
Hắn bá đạo  lệnh cho thị vệ,  đó tháo ngọc bội bên  đưa cho Tống Tuyết Nhi. 
 
“Ngọc bội   chứng, bản thế tử tuyệt đối  phụ lòng .” 
 
“ mà, thế tử, …” 
Nhất Phiến Băng Tâm
 
“Được , đừng  nữa. Ta sẽ đưa  về. Trời  tối,  kiệu của  mà về.” 
 
Tống Tuyết Nhi ánh mắt tràn đầy cảm kích và vui sướng, bước theo Tạ Cẩm Đường rời . 
 
Trước khi , nàng  đầu   , vẫn còn  bên bờ ao, nở nụ  lạnh lẽo đầy đắc ý,  che giấu chút nào. 
 
Những công tử tiểu thư thấy Tạ Cẩm Đường  cũng liền tản  hết. 
 
Ta khó khăn từng bước bò lên bờ, bỗng  một bàn tay vươn   mặt . 
 
“Để  kéo ngươi lên.” 
 
Ta ngước mắt lên , đó là một thiếu niên gầy yếu, mặc chiếc áo vá chằng vá đụp. 
 
Hắn là  luôn  đầu trong các kỳ thi ở học đường – Chu Ngụy Uẩn. 
 
Hắn thường ngày     coi trọng, xuất  cũng  thấp kém. 
 
Ở kiếp , khi Tống Tuyết Nhi  sỉ nhục,  cũng  từng vươn tay giúp đỡ, thậm chí còn khuyên nàng tránh xa Tạ Cẩm Đường. 
 
   nàng kéo ngược xuống hồ nước lạnh thấu xương. 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/ga-thay-muoi-muoi/3.html.]
 
“Ngươi là đồ tiện dân,  là thế tử, ngươi  dám bảo  tránh xa ca ca ? Ý đồ thật đê hèn!” 
 
Khi , Tống Tuyết Nhi vẫn còn nghĩ rằng   thể lấy lòng Tạ Cẩm Đường, thực sự trở thành đích nữ của nhà họ Tạ. 
 
Chu Ngụy Uẩn  khi  , chỉ yên lặng chìm trong dòng nước giá rét,   một lời. 
 
Ngày hôm đó,  trở về với cơn sốt cao, thậm chí  thể tham dự kỳ thi quyết định vận mệnh của . 
 
Sau khi khỏi bệnh,  lâu   tự sát. 
 
Về , qua lời kể của Độ ,  mới  Chu Ngụy Uẩn chính là môn sinh mà ông tự hào nhất. 
 
Vì  thể tham gia kỳ thi, gia đình    khả năng tiếp tục chu cấp học phí. 
 
Mẫu    bán  để gom góp tiền học cho năm , nhưng  tiền    phụ  nghiện cờ b.ạ.c cướp sạch. 
 
Chu Ngụy Uẩn  liên lụy mang   món nợ khổng lồ, trong cơn tuyệt vọng mà tự sát. 
 
Giờ đây, thiếu niên từng  tiền đồ rực rỡ     mặt , vươn tay  kéo  lên bờ. 
 
Ta bừng tỉnh, cố gắng trấn tĩnh ,  đưa tay , mà tự  khó nhọc bò lên,   một lời. 
 
Hắn ngẩn   , cuối cùng lặng lẽ xoay  rời . 
 
Ta thở phào nhẹ nhõm. 
 
Hy vọng  ,  sẽ  vì cơn sốt mà bỏ lỡ kỳ thi định đoạt cuộc đời . 
 
Chúng  cứ như thế mà chia xa. 
 
Ta bước nhanh về phía , nhưng phía   vang lên một giọng : 
 
“Dù  tiểu thư cũng là nữ nhi, như  thật  hợp lễ, xin tiểu thư lượng thứ.” 
 
Rồi một chiếc áo khoác khô ráo phủ lên  , che kín  . 
 
Ta chợt hiểu , mùa đông ai cũng mặc  dày, tuy   để lộ điều gì đáng  hổ vì tuổi còn nhỏ, nhưng dù  cũng  hợp với lễ nghĩa. 
 
Chu Ngụy Uẩn lo nghĩ cho danh dự của  nên mới  . Thật là một đứa trẻ  bụng và lương thiện. 
 
Ta ngẩng đầu lên,   thật lâu, như hạ quyết tâm. 
 
“Ta  đến học đường , ngày mai ngươi  thể dẫn   xem quanh  ?” 
 
Thiếu niên gầy yếu co ro trong cơn gió lạnh, do dự một lát  đáp: 
 
“Được thôi.” 
 
Ta nở nụ . 
 
Đây là  đầu tiên kể từ khi trọng sinh,   vui vẻ đến thế.