Gả Thay Vương Gia Người Thực Vật, Y Phi Càn Quét Tứ Phương - Chương 113: Đưa Vương Sinh về Dạ Vương phủ
Cập nhật lúc: 2025-07-30 00:11:52
Lượt xem: 8
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Nghĩ đến đây, Vương Sinh “phịch” một tiếng quỳ xuống đất, hướng về phía Kỷ Vân Đường : “Thảo dân đa tạ ơn cứu mạng của Dạ Vương phi nương nương, nếu Vương phi nương nương chê, thảo dân nguyện thề c.h.ế.t trung thành với Vương phi nương nương, nguyện trâu ngựa để báo đáp .”
Kỷ Vân Đường khẽ mím môi đỏ, cúi đầu : “Vương Sinh, ngươi nghĩ kỹ , việc cho bản Vương phi?”
“Bên cạnh bản Vương phi giữ vô dụng và kẻ phản bội, nếu ngươi điều gì nên , hoặc suy nghĩ gì nên , thủ đoạn của bản Vương phi sẽ tàn nhẫn hơn những gì ngươi gặp hôm nay, sẽ khiến ngươi sống bằng chết, ngươi suy nghĩ kỹ hãy trả lời.”
Kỷ Vân Đường dùng giọng ôn hòa nhất, những lời tàn nhẫn nhất.
Ý định ban đầu của nàng chỉ là thử thách Vương Sinh, xem những lời của dọa lui .
Nếu dọa lui, cũng đủ tư cách ở bên cạnh nàng.
Vương Sinh hiển nhiên hề dọa lui, chút do dự nào, liền trả lời: “Dạ Vương phi nương nương, thảo dân nghĩ kỹ , thảo dân theo .”
“Thảo dân Vương Sinh xin thề với trời, tuyệt đối hai lòng, nếu ngày nào đó điều gì sai trái với Vương phi, tính mạng của thảo dân xin cứ để Vương phi xử trí.”
Kỷ Vân Đường hài lòng với thái độ của , nàng gật đầu, cảm thấy lầm .
Thiếu niên trông trầm lặng, nhưng một tinh thần chịu thua, nếu dẫn dắt , chừng sẽ nên đại sự trong việc kinh doanh.
Kỷ Vân Đường tủm tỉm với Vương Sinh: “Vậy , ngươi lát nữa thu dọn đồ đạc, theo về Dạ Vương Phủ !”
“Vâng, đa tạ Vương phi nương nương.” Vương Sinh vui mừng đáp lời, gương mặt sưng vù bầm tím cũng che giấu nụ rạng rỡ của y.
Chu lão bản cảnh , chỉ cảm thấy một luồng khí nghẹn trong lồng ngực, lên mà cũng xuống .
Vương Sinh việc ở Tiệm Vải Cẩm Ti luôn luôn đàng hoàng tử tế, cơ bản thể tìm lầm gì, ngoại trừ sự việc ăn trộm .
Y chức kế toán ở tiệm vải bốn năm, mỗi ngày sớm về khuya xin nghỉ một ngày nào, còn bao giờ đề nghị tăng lương, mỗi tháng chỉ cần hai lượng bạc.
Hiện tại, chức kế toán thấp nhất cũng năm lượng bạc một tháng .
Thử hỏi, bây giờ hai lượng bạc, còn thể mời một kế toán tinh thông và thành thạo đến ?
Huống chi, trong thời gian , việc kinh doanh của Tiệm Vải Cẩm Ti ngày càng hưng thịnh, trong đó cũng thể thiếu công lao của Vương Sinh.
Bởi vì gương mặt y Kỷ Vân Đường chữa khỏi trong Đại hội Y thuật, cho nên mỗi ngày đều nhiều cô nương ngưỡng mộ danh tiếng mà đến tìm y, điều cũng kéo theo lượng khách đến tiệm vải của bọn họ.
Nhìn thấy cây hái tiền của sắp bay sang tay khác, Chu lão bản tiếc nuối là giả, giờ phút y mới nhận bỏ lỡ một thuộc hạ đến nhường nào.
Mà kẻ đầu têu của tất cả những chuyện , chính là đứa cháu trai hư hỏng của y !
Cũng trách y tin tưởng Vương Sinh, ngược tin lời tà ma của Chu Miễn.
Không chỉ danh tiếng tích lũy của Tiệm Vải Cẩm Ti hủy hoại trong chốc lát, mà việc kinh doanh cũng sẽ ảnh hưởng nghiêm trọng.
Nghĩ đến đây, Chu lão bản trong lòng càng thêm u ám, y đen mặt bước đến mặt Chu Miễn.
Chu Miễn còn tưởng đối phương mềm lòng, nhận y, y mới gọi một tiếng “Cậu……”
Mặt “Bốp” một cái tát lệch !
“Cút! Ngươi cút càng xa càng cho , thấy ngươi nữa!”
Chu lão bản xong, đầu mà bỏ , chỉ còn một Chu Miễn ngây dại trong gió.
Kỷ Vân Đường bên cạnh xem mà hứng thú, quả nhiên, ác nhân tự ác nhân trị!
Sau chuyện , Chu lão bản và Chu Miễn cắt đứt quan hệ, ngày tháng thoải mái của y xem như đến hồi kết chăng?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/ga-thay-vuong-gia-nguoi-thuc-vat-y-phi-can-quet-tu-phuong/chuong-113-dua-vuong-sinh-ve-da-vuong-phu.html.]
lúc , Vương Sinh thu dọn hành lý xong xuôi bước , vai y chỉ vác một cái bọc đen nhỏ, qua nhẹ bẫng, căn bản đựng bao nhiêu đồ đạc.
Kỷ Vân Đường kinh ngạc : “Hành lý của ngươi chỉ bấy nhiêu thôi ?”
Vương Sinh mặt đỏ bừng, ngượng ngùng gật đầu, “Bẩm Vương phi, thảo dân hành lý gì, chỉ hai bộ quần áo giặt thôi.”
Còn tám mươi lượng bạc y tiết kiệm trong những năm qua.
Ngoài , y mang theo bất cứ thứ gì.
Kỷ Vân Đường cũng kinh ngạc sự ham vật chất thấp của Vương Sinh, đứa bé , những năm qua ở Tiệm Vải Cẩm Ti sống những ngày tháng như thế nào ?
Y quá hiểu chuyện, hiểu chuyện đến mức khiến đau lòng.
“Đi thôi, theo về Dạ Vương Phủ, đó chính là nhà của ngươi.”
Kỷ Vân Đường vỗ vỗ vai y, xoay nhấc chân bước về phía .
Vương Sinh vì câu mà trong lòng chấn động, sững tại chỗ.
Dạ Vương Phủ sẽ là nhà của y ?
Y cũng nhà ?
Lúc , giọng trong trẻo của thiếu nữ truyền đến.
“Còn ? Vết thương ngươi đau ?”
Trong lòng Vương Sinh xẹt qua một dòng nước ấm, y nhanh chóng bước theo Kỷ Vân Đường, “Thảo dân đến ngay.”
Y từ khi còn nhỏ bắt đầu lang thang bên ngoài, đây là đầu tiên, y trải nghiệm cảm giác quan tâm thực sự là gì.
Kỷ Vân Đường đưa Vương Sinh về Dạ Vương Phủ, gọi Đào Chi và Trần Hổ , giới thiệu cho bọn họ.
“Đây là Vương Sinh, sẽ ở Dạ Vương Phủ giúp việc, các ngươi hãy chăm sóc lẫn nhiều hơn.”
Kỷ Vân Đường xong liền trở về phòng xem Lạc Quân Hạc.
Thiếu niên cúi đầu đó, vẫn rụt rè, chỉ những ngón tay nắm chặt để lộ sự vui mừng và căng thẳng trong lòng y.
“Sau... còn xin hai vị tiền bối chỉ giáo, thảo... thảo dân việc gì cũng thể , tiền bối cần gì thì cứ trực tiếp dặn dò thảo dân là .”
Y lắp bắp xong, Đào Chi liền bật khúc khích.
“Nô tỳ và ngươi tuổi tác cũng xấp xỉ, trừ Trần Hổ và Dược Nương lớn hơn chúng vài tuổi , thật đều khác biệt lắm, chúng đều là của Vương phi, là nô tài của Dạ Vương Phủ, gọi chúng là tiền bối, điều đó hợp quy củ .”
“Còn nữa, ngươi ở Dạ Vương Phủ cũng cần tự xưng thảo dân nữa, trực tiếp tự xưng nô tài hoặc thuộc hạ là , ngươi ở đây chỉ cần lời của Vương gia và Vương phi thôi, những khác đều cần , nếu còn gì hiểu, cứ đến hỏi nô tỳ và Trần Hổ.”
Vương Sinh vẻ mặt rụt rè, mím môi, cẩn thận : “Thuộc… thuộc hạ rõ, đa tạ Đào Chi cô nương.”
Trần Hổ vỗ mạnh vai y, “Vào Dạ Vương Phủ , đều là một nhà, đừng khách sáo cảm ơn qua .”
“Vương gia và Vương phi nhà chúng đều , ăn thịt , ngươi cần căng thẳng cũng cần sợ hãi, cứ việc theo Vương phi, nhất định sẽ ngày càng hơn.”
Trần Hổ vỗ như , đúng vết thương vai Vương Sinh, y đau đến hít một khí lạnh, “Sì…”
Đào Chi phản ứng nhanh hơn, lúc nãy thiếu niên cúi đầu nàng rõ, giờ phút nàng mới nhận mặt y cũng bầm tím một mảng.
Đào Chi lập tức ghé sát , quan tâm hỏi: “Ối, ngươi thế, đánh ?”