Gả Thay Vương Gia Người Thực Vật, Y Phi Càn Quét Tứ Phương - Chương 56: Có vật quan trọng đang dần biến mất trong lòng

Cập nhật lúc: 2025-07-29 03:40:14
Lượt xem: 14

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8Uw8rOeVOM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Chàng tin tưởng Kỷ Vân Đường, mà là cảm thấy lời đối phương quá đỗi tự mãn, lỡ như dùng xong hiệu quả như thế, ngược sẽ mang đến phiền phức cần thiết cho Kỷ Vân Đường.

Kỷ Vân Đường dám như thế, thể là loại sợ phiền phức.

Nàng còn nhân cơ hội tuyên truyền hôm nay của Vương Sinh để khai thác thị trường và chăm sóc da của đấy!

"Mụn tuổi dậy thì vốn là hiện tượng bình thường, tình trạng như ngươi nhiều đều gặp , chỉ là bọn họ lẽ nghiêm trọng bằng ngươi, mọc lên vài ngày sẽ biến mất. Bổn vương phi nhiều đến mấy cũng bằng ngươi tự thử qua mà tin tưởng."

Khứ đậu sương và tẩy diện nãi đều thêm một lượng nhỏ Linh Tuyền Thủy, Linh Tuyền Thủy vốn tác dụng phục hồi làn da, chỉ khiến hiệu quả sử dụng của bệnh nhân càng thêm vượt trội.

Chẳng thế đáng tin hơn uống thuốc ?

Vương Sinh cúi thấp đầu, trông vẻ luống cuống tay chân. Lạc Phi Chu khẽ nâng tay, hiệu bằng mắt cho bên cạnh.

"Ngươi múc chậu nước tới đây, để Y thử."

Thị vệ mang nước tới, đặt mặt Vương Sinh. Y ngẩng đầu Kỷ Vân Đường, Kỷ Vân Đường trao cho Y một ánh mắt trấn an.

"Trước tiên ướt mặt, nặn một chút tẩy diện nãi tay, dùng nước đánh cho bọt, nhẹ nhàng xoa đều mặt. Sau một chén thì rửa mặt sạch sẽ, đó bôi khứ đậu cao lên, đợi một khắc đồng hồ là ."

Vương Sinh tuân theo các bước, ngoan ngoãn theo.

Tẩy diện nãi nặn trong lòng bàn tay, mùi cam thanh mát, thêm nước nhẹ nhàng xoa một cái là lớp bọt mịn màng. Vương Sinh cẩn thận xoa bọt lên mặt.

Cảm giác dịu nhẹ như mây, một chút cũng gây kích ứng.

Rửa mặt sạch sẽ, Kỷ Vân Đường lấy một chiếc gương đồng đưa cho y. Vương Sinh bôi khứ đậu cao lên mặt.

Chất kem màu trắng nhẹ nhàng xoa một cái tan hết. Y cảm thấy làn da của thoải mái từng , ảo giác , cảm giác đau rát mỗi khi chạm đây cũng giảm nhiều.

Tất cả đều mắt chớp chằm chằm mặt Vương Sinh, sợ rằng chớp mắt một cái sẽ bỏ lỡ bất kỳ chi tiết nào.

Toàn Vương Sinh như đống lửa, Y từ đến nay đều là đối tượng khác ghét bỏ, bao giờ như hôm nay, nhiều chú ý đến thế mà trở thành tâm điểm của đám đông.

"Đừng lo lắng, đối với sản phẩm của lòng tin, Y cũng lòng tin chính ." Kỷ Vân Đường an ủi Y.

Vương Sinh lúng túng gật đầu, nhưng chợt thấy một tiếng kêu kinh ngạc.

"Các ngươi mau xem, mụn mặt dường như bắt đầu nhỏ !"

Phát hiện khiến những mặt tại đó kinh ngạc vô cùng, sự đổi thể thấy bằng mắt thường càng chứng minh cho thấy lời lẽ về thuốc cao trong tay Kỷ Vân Đường là hư giả.

Trong chốc lát, tiếng khen ngợi vang lên ngớt.

"Dạ Vương Phi quả thật quá lợi hại! Ngay cả loại mụn khó nhằn như thế cũng thể trị lành, điều còn hữu dụng hơn uống thuốc nhiều!"

"Ta sống đến bây giờ, từng , rửa mặt chỉ dùng nước trong, mà còn thể dùng tẩy diện nãi để rửa. Cảm giác thứ đó dễ dùng ."

"Trên mặt cũng thường xuyên mọc mụn mụn , khứ đậu cao và tẩy diện nãi trong tay Dạ Vương Phi còn bán nữa ? Nếu bán, bất kể bao nhiêu tiền cũng mua cho bằng ."

"..."

Khóe môi đỏ của Kỷ Vân Đường khẽ cong lên. Lòng yêu cái , đều , bất kể thời đại nào, tiền của nữ nhân đều là dễ kiếm nhất.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/ga-thay-vuong-gia-nguoi-thuc-vat-y-phi-can-quet-tu-phuong/chuong-56-co-vat-quan-trong-dang-dan-bien-mat-trong-long.html.]

May mắn , trong gian của nàng, sản phẩm và chăm sóc da vẫn còn nhiều, đến lúc đó khai thác một thị trường và chăm sóc da cũng thể.

Vương Sinh khi soi gương, cũng phát một tiếng kêu chói tai: "Tốt quá ! Mặt bây giờ hy vọng !"

Chân khuỵu xuống quỳ mặt đất, liên tục dập đầu tạ ơn Kỷ Vân Đường.

"Dạ Vương Phi nương nương, đa tạ , mới khiến mặt thảo dân thấy hy vọng. Thảo dân bất tài, tại tiệm vải học mấy năm tính toán sổ sách, nếu Dạ Vương Phi chỗ cần đến tiểu nhân, tiểu nhân nhất định xông pha dầu sôi lửa bỏng, từ nan."

Đôi mắt của Kỷ Vân Đường lưu chuyển, khẽ mở môi: "Đứng dậy . Có thể giúp ngươi là . Nếu chỗ cần đến ngươi, sẽ sai tìm ngươi."

Kỷ Vân Đường lúc vẫn nghĩ tới, một câu tùy tiện của đổi cả cuộc đời Vương Sinh.

Mắt Kỷ Thanh Phong trợn tròn. Hắn ngờ hai món đồ kỳ lạ Kỷ Vân Đường lấy thật sự thể trị lành mặt Vương Sinh.

Trong lòng như thứ gì đó quan trọng đang nhanh chóng trôi , Kỷ Thanh Phong giữ cũng giữ .

Móng tay Kỷ Thanh Thanh sắp cào đứt. Sao thể, chuyện thể?

Nếu Kỷ Vân Đường giúp đầu tiên chỉ là may mắn, còn thứ hai thì ?

Gương mặt thành bộ dạng , mà vẫn thể trị lành. Kỷ Thanh Thanh dám tưởng tượng, nếu tẩy diện nãi và khứ đậu sương trong tay Kỷ Vân Đường tung thị trường, sẽ các quý nữ thế gia ở kinh thành hoan nghênh đến mức nào.

Đến lúc đó, tất cả những gì nàng đều sẽ Kỷ Vân Đường đè bẹp.

Kỷ Thanh Thanh cam lòng, nàng mới là tiểu thư tôn quý nhất Vĩnh Ninh Hầu phủ, vinh dự lẽ thuộc về nàng mới đúng, Kỷ Vân Đường nàng dựa ?

Giọng đáng ăn đòn của Tạ Lưu Tranh kịp thời vang lên bên tai: "Dạ Vương Phi quả thật lợi hại, e rằng kẻ nào đó cả đời cũng sánh bằng nhỉ?"

Mặt Kỷ Thanh Thanh xanh mét, nàng cắn răng, cuối cùng vẫn cố nhịn lời nào.

Trong đó, chấn động nhất vẫn là Lạc Tư Niên, kích động dậy.

Chẳng lẽ, đây hiểu lầm Kỷ Vân Đường ? Cái đồ thật sự vài phần bản lĩnh?

Vậy lên rằng, gương mặt hủy dung của tam ca cũng thể trị lành?

Ánh mắt Lạc Tư Niên chăm chú chằm chằm mặt Kỷ Vân Đường, hận thể lập tức chạy đến túm lấy nàng hỏi cho rõ ràng.

nội tâm vô cùng mong chờ Kỷ Vân Đường, tiếp theo còn sẽ mang đến cho bất ngờ ai nào nữa.

Bệnh nhân tiếp theo bước lên là một lão nhân ngoài sáu mươi, tóc bạc phơ, lúc lưng còng, nhón gót chân, mỗi bước một dừng, động tác vô cùng chậm chạp.

Lão nhân chỉ mới cách trăm bước mà mất gần một khắc đồng hồ. Chàng yên giữa quảng trường, định quỳ xuống hành lễ, Lạc Cảnh Thâm phất tay, giọng chút thiếu kiên nhẫn: "Không cần hành lễ, xem ngươi triệu chứng gì ."

"Thảo dân Từ Nhị, hai năm một đêm mùa đông, khi đồng về, rửa chân ngủ luôn. Tỉnh dậy đó, hai chân liền ngứa ngáy vô cùng, cảm giác lòng bàn chân như vạn con côn trùng đang bò. Lúc đầu thảo dân để ý, dần dần hai chân càng ngày càng ngứa, liên tục bong tróc da, bây giờ ngay cả cũng khó khăn."

"Thảo dân những năm cũng dùng nhiều phương thuốc dân gian, nhưng đều tác dụng, ngược ngay cả nhà cũng mắc bệnh chân tương tự. Cầu xin các vị thần y đang đây giúp đỡ thảo dân, nếu cứ thế , e rằng cả nhà già trẻ chúng đều sẽ căn bệnh hành hạ đến chết."

Kỷ Vân Đường nhướng mày, theo miêu tả , đây chẳng là bệnh nấm chân của hiện đại ?

Theo lý mà , căn bệnh ở cổ đại đáng lẽ khó trị, sở dĩ mãi trị lành, vẫn là vì lão nhân nhà nghèo, nỡ bỏ tiền mua thuốc, dùng phương thuốc dân gian truyền từ đời .

Lâu dần, bệnh tình cũng càng kéo dài càng nghiêm trọng.

Loading...