10 
 
Ta thực sự  thích Vân Trân. 
 
Tuổi của con bé  vặn  nghĩa nữ của . 
 
Ta lấy Thôi Kiệm năm mười bảy tuổi, nếu khi đó  con với , giờ hẳn cũng  sáu, bảy tuổi . 
 
Hơn nữa…  vốn  định tái giá. 
 
Nói với Thôi Kiệm rằng   tìm một phò mã mới, chỉ là lời  dối. 
 
 điều   thất vọng nhất là. 
 
Vân Hà kéo Vân Trân quỳ sụp xuống, đầu chạm đất. 
 
Giọng  rõ ràng từng chữ,  hề mang ý khiêm nhường xã giao. 
 
"Điện hạ  đối xử với   chúng thần quá  ." 
"Trong lòng Vân Trân,  giống như tỷ tỷ ruột !" 
 
Đã  ,  đành thôi. 
 
Cuộc sống cứ thế yên bình trôi qua. 
 
Rất nhanh, mùa hè  đến. 
 
Vân Hà cùng Vân Trân dường như uống  tiên đan, lớn nhanh như thổi. 
 
Mỗi    phố, ai cũng  ngoái . 
 
Mọi   Vân Hà là  của phủ công chúa, dù xuất  thấp kém, nhưng  ai dám coi thường.  
 
Có  còn chủ động đến cầu  cho . 
 
Một thương nhân giàu ,  mười hai ái nữ, sẵn sàng để  tùy ý Vân Hà chọn vợ. 
 
Nếu lấy con gái nhà thương gia, hậu duệ đời  sẽ  còn là nô tịch nữa. 
 
Chỉ là, Vân Hà từ chối tất cả. 
 
Thiếu niên khi   trưởng thành,  như tranh vẽ. 
 
Vân Hà điềm đạm : 
 
"Ta chỉ  ở bên điện hạ,   ý định thành ." 
 
Ta nhướng mày: 
 
"Dù  thành , ngươi vẫn là   cận bên ,  cần lo lắng." 
 
Vân Hà cúi đầu,   thêm gì nữa. 
 
Ta đại khái  hiểu. 
 
Chỉ là ngưỡng mộ cùng  ơn, tuổi  còn nhỏ,  lẽ  phân biệt rõ. 
 
Đợi thêm vài năm, đến lúc  hai mươi tuổi,  sẽ tìm cho  một cô nương phù hợp để thành gia lập thất. 
 
Ta  định liệu sẵn cả . 
 
Chỉ  ngờ, thế sự vô thường. 
 
 11 
 
Vân Trân ghét mùa hè. 
 
Vì trong phủ   đá lạnh, con bé  sợ nóng, nên thường xuyên quấn lấy . 
 
Bàn chân bé xíu của con bé đong đưa  mặt hồ, chọc ghẹo những chú cá nhỏ bơi qua. 
 
Trước mắt là một mảng lá sen xanh biếc, từng búp hoa hồng nhạt duyên dáng từ mặt nước vươn lên.
 
Ta cầm quạt, lười biếng tựa  ghế dài. 
 
Lúc Thôi Kiệm đến, chính là thấy cảnh tượng . 
 
Hắn  khá chật vật. 
 
Quần áo xộc xệch, sắc mặt  . 
 
Ánh mắt  dừng   Vân Trân một thoáng. 
 
Thấy dung mạo con bé, Thôi Kiệm dường như thở phào nhẹ nhõm. 
 
Ta bật . 
 
Hóa   thực sự lo lắng    sinh con ở đây. 
 
Thôi Kiệm cất giọng khàn khàn:  
 
"Tùy Triết Ý…" 
 
"Điện hạ, nho ướp lạnh  xong ." 
 
Vân Hà từ trong phòng bước . 
 
Chỉ trong nháy mắt,  thở  thả lỏng của Thôi Kiệm lập tức  căng lên  nữa. 
 
Bên trái  là Vân Trân. 
 
Bên   là Vân Hà, đang quỳ xuống bóc vỏ nho cho . 
 
Còn Thôi Kiệm  ngoài đình, như cách  bởi một đường ranh giới vô hình. 
 
Ba năm trôi qua,   đổi  nhiều. 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/gap-duoc-nguoi-giua-mua-xuan-hoa-no/chuong-6.html.]
 
Gặp  hôm nay, chẳng khác nào   lạ. 
 
Lông mày, đôi mắt  vẫn tuấn mỹ như ngày nào. 
 
 bây giờ  ,  chỉ cảm thấy phiền chán. 
 
Ta mở miệng, giọng bình thản: 
 
"Nghe  Thôi lang quân đến  vội,  chuyện gì gấp ?" 
 
"Tùy Triết Ý." 
 
Thôi Kiệm  như   thấy câu hỏi của , chỉ   chằm chằm: 
 
"Dù nàng  đày đến đây, vẫn là công chúa,   thể hạ  giao du với chúng?" 
 
Sắc mặt  trầm xuống. 
 
"Thôi lang quân, đây là phủ công chúa của ." 
 
"Ta  ở cùng ai, thì ở cùng  đó." 
 
"Chẳng lẽ   sa sút đến mức ngay cả chuyện  cũng  thể tự quyết ?" 
 
Lông mày Thôi Kiệm càng nhíu chặt hơn. 
 
Hắn  , trong ánh mắt ngoài kinh ngạc còn xen cả tổn thương. 
 
Có lẽ vì   từng dùng giọng điệu   chuyện với .  
 
Ngay cả khi đến bước hòa ly,  vẫn luôn đối xử với   dịu dàng cơ mà. 
 
 đó   điều  . 
 
Chỉ là   quen . 
 
Mẫu hậu dạy  rằng. 
 
Là trưởng nữ hoàng thất,    khí chất hoàng gia. 
 
Phải bao dung với các hoàng , hoàng . 
 
Phải khoan dung,  đoan trang,  hiểu lễ nghĩa, … 
 
Những quy tắc đó  nhốt chặt  trong chiếc lồng cung cấm. 
 
Một khi chiếc mặt nạ đeo quá lâu, dính chặt  da thịt,  thể nào tháo xuống. 
 
Chỉ khi   tự do. 
 
Chỉ khi  thấu những gông xiềng . 
 
Ta mới  thể một  nữa sống với gương mặt thật của chính , một gương mặt  cần tươi  với bất kỳ ai. 
 
Giống như bây giờ. 
 
Ta  nâng cằm, lạnh nhạt : 
 
"Thôi lang quân, ngài quản quá nhiều ." 
 
Thôi Kiệm  như   thấy lời tiễn khách của . 
 
Hắn hỏi: 
 
"Tùy Triết Ý, nàng hòa ly với … là vì Tùy Ương Ca, đúng ?" 
 
Ta   đôi co, nên  dậy rời . 
 
Thôi Kiệm chặn đường . 
 
Dù là câu hỏi, nhưng giọng điệu của    chắc chắn. 
 
Ta  gương mặt quen thuộc ,  hiểu.
 
Người thông minh như , vì  hôm nay  cố chấp với những chuyện vô ích như ? 
 
"Tùy Triết Ý, tại  nàng nhẫn tâm như ?" 
 
"Tại  nàng  lừa  … nàng  thể sống cùng  nữa?" 
 
Giọng  khẽ run. 
 
Ta kinh ngạc. 
 
Trên khuôn mặt ,  dường như thấy  một tia nghẹn ngào. 
 
Không      nhầm  . 
 
 lúc , Vân Trân cao giọng gọi: 
 
"Điện hạ, con đói !" 
 
"Mới ăn lúc nãy mà?" 
 
Dù  , nhưng  vẫn  nỡ để con bé nhịn đói, lập tức sai  chuẩn  bánh ngọt. 
 
Tiện thể,  dắt tay Vân Trân rời . 
 
Đi xa ,    . 
 
Thôi Kiệm vẫn  ở đó, cô đơn một . 
 
Cuối cùng,  cất giọng, yếu ớt như tiếng gió thoảng: 
 
"Hôm đó, nếu   về… nàng  còn hòa ly với  ?" 
 
Ta  trả lời.