Gặp Giữa Mùa Hè - 04.
Cập nhật lúc: 2025-03-12 01:17:31
Lượt xem: 59
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1VoeRFHNJB
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Nhà họ Lục ở khu biệt thự Thanh Quảng, khi doanh nghiệp khai phá xây nhà, để thống nhất phong cách, kiểu dáng của mỗi khu vườn đều trang trí gần giống .
Trong ánh hoàng hôn, Vân Hi bên cạnh đài phun nước, bên tai là tiếng nước rơi "rào rào", trong lòng cô đột nhiên hiện lên chút mờ mịt.
Cô phát hiện, hình như khả năng định hướng của cho lắm.
Tệ hơn nữa là, cô ngoài quá tùy ý, thậm chí đến cả điện thoại cũng mang theo.
Vân Hi mím môi, lung tung.
Qua bảy tám phút, đột nhiên thấy phía xa truyền đến tiếng ồn ào chơi bóng.
Giống như vớ cọng rơm cứu mạng, cô nhanh chóng về phía , đó thấy năm sáu nam sinh đang chơi bóng rổ.
Vừa cô quen đang chuyền bóng.
—— Thiếu niên buộc một sợi dây buộc tóc màu đen tuyền trán, động tác lưu loát giơ tay, nhắm rổ ném một quả ba điểm.
Là Lục Chỉ Niên.
Gió cuối hạ đầu thu nhè nhẹ thổi qua, mái tóc lòa xòa bay mặt Vân Hi, càng tăng thêm vài phần xinh hỗn độn.
Cô dừng tại chỗ, do dự nên tiến lên .
Ở phía bên , nhanh sân bóng nam sinh chú ý đến cô, huýt sáo về phía cô một cách đắn: “Người , cô tìm ai ?"
Trong nháy mắt, ánh mắt của tất cả đều tập trung cô.
Bao gồm cả ném bóng xong.
Nhìn đôi mắt đen sắc bén của Lục Chỉ Niên, Vân Hi thăm dò gọi một tiếng: “Anh?"
Ánh mắt của nhất thời qua giữa hai họ, giống như phát hiện một bí mật to lớn nào đó.
Lục Chỉ Niên gì, ngay khi Vân Hi cho rằng định để ý đến , bên tai truyền đến một tiếng "Ừm" nhàn nhạt.
"Anh Lục, đây thật sự là em gái ?"
"Sao bọn em từng gặp bao giờ?" Mấy xung quanh liên tục thốt lên tiếng kinh ngạc.
Còn một nam sinh cực kỳ đắn, tùy tiện trêu chọc: “Anh Lục, đây là em gái nào của ?"
Vân Hi ngây ngẩng đầu, nên gì.
Cô phủ nhận cũng đủ tự tin, quả thực Lục Chỉ Niên là ruột của cô.
Cô khẽ mở môi, ánh mắt theo bản năng về phía Lục Chỉ Niên, duy nhất mà cô quen một chút lúc , ít nhất là tên.
Lục Chỉ Niên chỉ liếc ánh mắt cầu cứu của cô một chút dời .
Tiếp theo Vân Hi thấy nhướng mí mắt, ánh mắt lạnh nhạt lượt rơi mấy mặt ở đó, phát tiếng nhạo khẽ: “Sao thế? Hôm nay các chỉ ngứa tay, mà còn ngứa miệng nữa ?"
Khi chuyện, trong giọng nhàn nhạt là ý uy h.i.ế.p thể , gần như ai dám phản bác gì.
Nam sinh lên tiếng lập tức xin Vân Hi: “Xin nhé, tự nhiên miệng co giật."
Vân Hi gật đầu, tỏ ý bỏ qua.
Bấy giờ ánh mắt của Lục Chỉ Niên mới chậm rãi thu hồi .
"Đi thôi." Anh phun hai chữ.
Vân Hi hiểu ý , vẫn ngây tại chỗ.
Rất ít lời thể khiến Lục Chỉ Niên thứ hai.
Hàng lông mày của thấp thoáng hiện lên vẻ mất kiên nhẫn, nhưng vẫn lặp : “ đánh nữa, thôi."
Chỉ là cuối cùng, khi gọi tên Vân Hi, giọng đột nhiên khựng .
Anh và Vân Hi từng thực sự giới thiệu bản .
Dưới ánh mắt của sân bóng, Lục Chỉ Niên vẻ mặt mờ mịt của Vân Hi, im lặng một lúc lâu, mới khó khăn : “Hi Hi, thôi."
Anh chỉ nhớ cái tên .
Lục Vân Phong từng gọi cô như .
Đến mức rõ ràng là gọi biệt danh ý nghĩa mật, nhưng giọng điệu bằng phẳng, chứa chút tình cảm nào.
Vân Hi chậm rãi "Ồ" lên một tiếng, ngoan ngoãn theo .
Bầu trời hoàng hôn mùa hè luôn cực kỳ , những đám mây màu tím hun khói mờ ảo nhưng hình dạng dịu dàng.
"Cô tên là gì?" Sau khi một đoạn đường, Vân Hi thấy Lục Chỉ Niên thản nhiên hỏi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/gap-giua-mua-he-gmdw/04.html.]
"Vân, Vân Hi…"
Cô theo bản năng trả lời, thở định, giọng chút run rẩy.
Quả nhiên tên cô.
Nếu thể mặt gọi xưng hô mật như .
Trong ánh chiều tà, Vân Hi từng bước theo Lục Chỉ Niên, thiếu niên cao lớn chân dài, nhanh hơn bình thường, cô theo khó tránh khỏi vất vả.
Nghe , hình cao gầy phía đột nhiên dừng .
Vân Hi cũng dừng theo, nhỏ giọng hỏi: “Sao ạ?"
Lục Chỉ Niên đầu , liếc mắt , rõ ràng thấy trán trắng nõn của cô gái phủ một lớp mồ hôi mỏng.
Thế nhưng dáng vẻ ở cô hề tỏ vẻ chật vật, ánh sáng mờ nhạt đôi mày cong tinh tế, trắng đến mức gần như phát sáng.
"Không gì."
Anh dời mắt , nhưng tự chủ mà thả chậm bước chân.
phía truyền đến tiếng bước chân nhịp nhàng của cô gái.
Cô theo kịp.
Lục Chỉ Niên đầu , ánh mắt lơ đãng rơi cô, giọng điệu cũng chút ấm áp nào: “Không định ?"
"Chúng , chúng đang ?"
Vân Hi ngẩng đầu xung quanh những tòa nhà rõ phương hướng, trong lòng chút cảm giác an nào hỏi một câu.
Giống như thấu suy nghĩ trong lòng cô, ánh mắt Lục Chỉ Niên đảo quanh cô một vòng, một lúc lâu mới nhếch môi, tạo thành một đường cong nhạt: “ còn thể bán cô ?"
Trong khoảnh khắc Vân Hi còn kịp phản ứng, Lục Chỉ Niên ném một chiếc điện thoại lòng cô, giống như đột nhiên đổi ý định: “Cô tự gọi điện thoại, bảo dì Vương đến đón cô."
"Vậy còn ?"
Đáp cô là bóng lưng của Lục Chỉ Niên đổi hướng, đột nhiên về phía ngã rẽ bên trái.
Trong gió truyền đến giọng của thiếu niên, xen lẫn là mỉa mai ý , trầm thấp chậm rãi lướt qua bên tai Vân Hi: “Quản nhiều như gì?"
Anh , thái độ thể là nhiệt tình.
may mà để cho cô một chiếc điện thoại.
…
Vân Hi thăm dò mở điện thoại, phát hiện bên trong gì, giao diện màn hình giống như cài đặt gốc, sạch sẽ đến mức cần mở khóa.
Giống… y như con , ít đến đáng sợ.
Cô tìm tên dì Vương trong danh bạ, gọi một cuộc điện thoại. Hai mươi phút , cô thuận lợi đưa về nhà họ Lục.
Về phòng, Vân Hi tìm thấy chiếc điện thoại bỏ quên tủ đầu giường của , mở thì phát hiện đó hai cuộc gọi nhỡ, tên gọi hiển thị là "Cậu".
Ánh mắt cô đột nhiên tối sầm , ngón tay nắm chặt điện thoại vì quá dùng sức mà trắng bệch.
Một lúc lâu , tia mây cuối cùng ngoài cửa sổ cũng bóng tối nuốt chửng, đường chân trời còn chút ánh sáng nào, Vân Hi thẳng dậy, mặt biểu cảm ấn lịch sử cuộc gọi, gọi .
"Alo." Đôi môi cô hé mở, phát một âm thanh nhẹ đến mức thể nhẹ hơn.
Đầu dây bên nhanh chóng vang lên hai tiếng khan: “Hi Hi, gần đây cháu sống thế nào? Đã khai giảng ?"
Lời hỏi han sáo rỗng, lộ vẻ lười biếng, trơn trượt đặc trưng của trung niên.
"Hôm mợ cháu qua ngõ Tây Hoa, hình như cháu ở đó, cháu ? Sao với một tiếng?"
Vân Hi thực sự mệt mỏi khi đối phó với những lời vòng vo , dứt khoát hỏi thẳng một câu: “Cậu tìm cháu việc gì ?"
"Ơ, con bé …"
Tiếng khan đầu dây bên càng rõ ràng hơn, hơn nữa dường như bên cạnh còn truyền đến vài tiếng thúc giục.
Thấp thoáng "Hứa Khâu Sơn, nếu ông mở miệng thì đưa điện thoại cho !"
Vân Hi bình tĩnh mở loa ngoài, giống như sớm dự liệu, tiếp tục lặp một câu: “Cậu cứ thẳng ạ."
Qua một lúc lâu, đầu dây bên như hạ quyết tâm, cuối cùng : “Hi Hi, khụ, hiện nhà thực sự khó khăn, cuốn sổ đỏ căn nhà cũ , cháu xem thể lấy ?"
Dăm ba câu như dỗ dành trẻ con nhưng lấy thứ duy nhất mà cô để cho cô.
"Sổ đỏ thì ." Vân Hi khẽ từ chối.