Gặp Giữa Mùa Hè - 05.
Cập nhật lúc: 2025-03-12 01:17:47
Lượt xem: 61
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8Uw8rOeVOM
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Cô ánh hoàng hôn tắt hẳn ngoài , tay bất lực buông thõng: “Nếu việc gì khác thì cháu cúp máy đây ạ."
Nói xong, Vân Hi cầm điện thoại xa một chút, nhưng hề bất ngờ khi thấy tiếng thúc giục bên nhanh chóng chuyển thành lời mắng chửi.
Mặc dù là những câu mơ hồ, nhưng cô dễ dàng nhận .
—— "Con sói mắt trắng ăn cháo đá bát", “ lương tâm, nhà họ Hứa các một ai ".
Có lẽ bởi vì những lời đó cô quá nhiều , từ lúc ban đầu đỏ mặt tía tai đến bây giờ bình thản gợn sóng, hề khơi dậy chút cảm xúc nào.
Vân Hi khẽ nhắm mắt , ôm đầu gối ghế sofa, cô bật đèn, trong phòng khách chỉ còn chút ánh sáng trắng bệch từ đèn đường ngoài cửa sổ hắt .
Buổi tối dì Vương ở đây, còn chú Lục hai ngày công tác ở thành phố khác, cả căn nhà họ Lục to lớn, mà chỉ một cô, trống trải vắng vẻ, một chút âm thanh.
Chính vì , cô càng cảm thấy khó chịu.
Giống như c.h.ế.t đuối rơi biển sâu vạn trượng, ngay cả kêu cứu cũng sẽ ai thấy.
Sẽ ai thấy.
…
Cạch——
Ở cửa truyền đến một âm thanh nhỏ, trong nháy mắt cả phòng khách đều sáng lên.
Vân Hi ngơ ngác ngẩng đầu, đôi mắt xinh theo bản năng về phía nguồn âm thanh, bất ngờ thấy một hình cao gầy ở phía xa.
Là Lục Chỉ Niên, về.
Những cảm xúc suy sụp đột nhiên biến mất, Vân Hi mấp máy môi, chỉ là nên gì.
"Sao bật đèn?" Ngược là Lục Chỉ Niên khi bật hết công tắc đèn lên tùy ý hỏi một câu.
Dưới ánh đèn chùm sáng chói, Vân Hi đột nhiên phát hiện đối diện trán trầy xước một chút, cánh tay còn chút vết máu, vết thương bầm tím làn da trắng lạnh càng thêm rõ ràng.
Cô kịp nghĩ đến những chuyện gia đình vụn vặt, cũ rích của , mà nhỏ giọng hỏi một câu: “Anh, chứ?"
Người trong cuộc hề để ý gật đầu, ý định giải thích nhiều.
Đôi mắt đen như đá hắc diệu thạch lạnh lùng sắc bén, giống như quan tâm đến bất cứ thứ gì, cũng cần quan tâm, ngay đó chút lưu tình hạ lệnh đuổi khách: “Cô thể ."
Vân Hi chằm chằm một hồi, thể nửa điểm d.a.o động trong đôi mắt .
Cô gì nữa, lên lầu.
…
Trong phòng khách sáng như ban ngày, Lục Chỉ Niên mặc quần áo đen ở đó, ngược vẻ hợp, đặc biệt là vết thương còn sót mặt , càng lộ vài phần đáng sợ.
Rõ ràng nên xử lý một chút, nhưng thoải mái dựa tường, ý định động đậy.
Chỉ khóe môi khẽ nhếch lên, giống như đang tự giễu.
Cho đến khi lòng bàn tay đột nhiên truyền đến nhiệt độ lạnh lẽo
—— Có nhét tay một cục bông tẩm cồn.
Lục Chỉ Niên đột nhiên mở mắt, bỗng nhiên thấy Vân Hi một tiếng động mặt , đôi mắt hạnh dịu dàng, ẩn chứa chút sợ hãi, càng nhiều hơn là một tầng ánh sáng trong trẻo mỏng manh.
"Chẳng bảo cô ?" Anh nhíu mày khàn.
Câu "Còn đến đây gì" thể khỏi miệng, trong lòng bàn tay câu trả lời.
Vân Hi dám thẳng quá lâu, vội vàng cúi đầu, chỉ : “Anh thương ."
Cô chỉ hộp thuốc bên cạnh, khuyên nhủ: “Xử lý một chút ."
Từ nhỏ cô nhạy cảm với cơn đau hơn bình thường, khi còn bé chỉ cần va chạm một chút đau đến mức lớn.
Là kiểu lớn vì đau chịu nổi.
Cho nên dù mức độ nhạy cảm với cơn đau của khác giống cô, Vân Hi vẫn nhịn mà đau lòng.
Tối nay thấy vết m.á.u dài cả tấc cánh tay Lục Chỉ Niên, tim cô đột nhiên nhói lên.
Lục Chỉ Niên động đậy, đôi mắt hẹp dài cô chớp mắt, giống như thấu thứ gì đó cô.
Một lúc lâu , như ma xui quỷ khiến thốt một câu: “Không ."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/gap-giua-mua-he-gmdw/05.html.]
Vân Hi suy nghĩ một chút mới hiểu ý là " xử lý vết thương".
Cô do dự một hồi, ánh mắt di chuyển cánh tay , thấy m.á.u vẫn đang rỉ , thăm dò hỏi: “Vậy để giúp nhé?"
"Cô ?"
"Biết một chút." Vân Hi gật đầu.
Trong lòng nghĩ, dù cô thế nào vẫn hơn là trơ mắt vết thương thối rữa, mùa hè nóng bức , nếu xử lý, hậu quả sẽ nghiêm trọng.
Trước đây khi cô đóng phim ở phim trường cũng , ngã từ cao xuống, kịp bôi thuốc, khiến chân sẹo, đến giờ vẫn còn một vết mờ nhạt.
"Anh thể xắn tay áo lên ?" Vân Hi khẽ .
Lục Chỉ Niên động đậy, ánh mắt chút dấu vết lên mặt cô, đột nhiên phát hiện khi chuyện với cô luôn cẩn thận từng li từng tí.
Giống như đang sợ hãi điều gì đó, khuôn mặt trắng như sứ bao phủ một tầng sợ hãi nên . Trước khi bắt đầu xử lý vết thương, cô nhanh chóng thêm.
Vân Hi thấy gì, sợ hiểu lầm gì đó: “Coi như, coi như là đáp lễ việc cho mượn điện thoại".
Cô mở to mắt, lời chân thành.
Nếu chiếc điện thoại đó, cô một tìm đường về nhà họ Lục, quả thực sẽ phiền phức hơn nhiều.
Lục Chỉ Niên thu hồi ánh mắt, thản nhiên "Ừm" một tiếng, theo lời cô xắn tay áo lên.
…
Mất nửa tiếng, đến khi bôi xong chỗ thuốc cuối cùng, Vân Hi tự chủ thở phào nhẹ nhõm.
Cô thực sự quen với việc bôi thuốc cho khác ở cách gần như , ánh mắt như như đỉnh đầu cảm giác tồn tại quá mạnh mẽ, khiến chú ý một chút sẽ mất tập trung.
"Xử lý xong ."
Vân Hi dậy, đợi Lục Chỉ Niên phản ứng gì, cô tự thu dọn hộp thuốc lên lầu.
Nhất thời trong phòng khách chỉ còn một Lục Chỉ Niên, trầm tư nghịch chiếc điện thoại mà Vân Hi trả , gương mặt còn vẻ lạnh lùng như thường ngày.
Tít tít——
Tiếng chuông điện thoại ngắn ngủi vang lên.
Lục Chỉ Niên cúi đầu , nhưng là của , mà là từ một chiếc điện thoại khác ghế sofa.
Tiếng chuông chói tai đến mức thể bỏ qua, nhặt chiếc điện thoại màu bạc lên, chuẩn tìm chủ nhân của nó.
May mắn , ngay đó Vân Hi chạy xuống cầu thang.
Dưới ánh mắt hiệu của Lục Chỉ Niên, cô nhận lấy điện thoại, nhưng khi thấy tên gọi, vẻ ảm đạm đó hiện lên mặt.
Cô trượt lên , cùng lúc điện thoại kết nối, một giọng lớn "Vân Hi, là mợ đây" vang vọng khắp phòng khách nhà họ Lục.
"Cháu cũng tình hình của cháu đấy, gì khi cháu và cháu nơi nào để , mợ cũng cưu mang hai con mấy ngày, nếu cháu còn chút lương tâm thì bây giờ hãy lấy chút tiền giúp đỡ !"
Giọng điệu chua ngoa, phong cách mạnh mẽ, là hình ảnh phụ nữ trung niên thường thấy nhất ở chợ búa.
Vân Hi theo bản năng liếc Lục Chỉ Niên, sự hổ lâu ngày gặp quấn lấy tâm trí.
Cô đột nhiên phản ứng , thật cái gọi là "bách độc bất xâm" mà vẫn sẽ hổ, vẫn sẽ một câu mà đánh gục.
Lục Chỉ Niên bên cạnh lùi hai bước, lúc vẻ mặt lạnh nhạt khác gì ngày thường của ngược khiến cảm thấy an tâm.
"Cô cần để ý đến " Anh .
Vân Hi điều chỉnh nhịp thở, hít một trả lời mợ ở đầu dây bên điện thoại: “Cháu là cháu tiền để cho , sổ đỏ cũng thể cho."
Lời giống như châm ngòi nổ, mợ ở đầu dây bên điện thoại lập tức nổi giận: “Con ranh , mày ý gì? Tao chuyện tử tế với mày, mày thật sự coi là nhân vật lớn …"
Những lời mắng chửi liên tiếp tuôn , những từ ngữ khó dường như thể cạn kiệt trí tưởng tượng của con .
Nghe những lời đó, giống như lạc cống ngầm của thành phố, thấy ánh mặt trời, thất bại thảm hại.
Vân Hi khó mà hiểu nổi tại tiền bạc, con thể trở nên điên cuồng như .
cô ngay cả sức lực cúp điện thoại cũng , chỉ là đôi mắt đột nhiên cay xè.
Tuy nhiên, đôi tay đột nhiên giật lấy chiếc điện thoại đang trò chuyện, che tai cô .
Trong nháy mắt thế giới bỗng trở nên yên tĩnh.