Gặp Giữa Mùa Hè - 11.
Cập nhật lúc: 2025-03-20 06:38:46
Lượt xem: 42
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1VoeRFHNJB
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Ngoài việc tóc kéo đau , những chỗ khác quả thực thương gì, Vân Hi ngây , theo bản năng lắc đầu.
Lục Chỉ Niên khẽ gật đầu, trong đôi mắt lạnh lùng cảm xúc gì khác.
Bên , Vương Chí Cường vẫn còn chửi rủa sạch sẽ, Vân Hi chỉ coi như thấy.
Cô cho rằng chó cắn một cái thì cắn .
khi cô cho rằng Lục Chỉ Niên cũng sẽ dừng tay ở đây, bóng dáng cao gầy trong tầm mắt cô về phía Vương Chí Cường đá ngã mặt đất.
"Này, vết thương của mới lành, đừng đánh ."
Vân Hi kịp chỉnh cặp sách kéo lộn xộn của , giọng gấp gáp.
Bóng lưng của Lục Chỉ Niên khựng , ngay đó trở bình thường.
Anh cao lớn chân dài, hai bước đến mặt Vương Chí Cường, mặt xuống từ cao.
"Đ*t m* mày..."
Đối diện với ánh mắt lạnh lùng của Lục Chỉ Niên, những lời tục tĩu mà Vương Chí Cường chửi khỏi miệng nuốt trở .
"Mày chửi một nữa xem?” Lục Chỉ Niên một tay túm lấy cổ áo , uy h.i.ế.p một cách thản nhiên.
Vương Chí Cường dám lên tiếng nữa, khí thế kiêu ngạo ban đầu giống như một chậu nước lạnh dội thẳng đầu.
Lục Chỉ Niên cảm thấy nhàm chán, buông tay phủi sạch, hất cằm về phía Vân Hi đang , giọng điệu tùy ý : “Xin cô ."
Ở trường trung học 1 Nam Xuyên, thế nào thì Vương Chí Cường cũng coi là một nửa trùm trường, thế nhưng đây là đầu tiên sai khiến như , nhưng dù cam tâm tình nguyện đến vẫn là nghẹn cổ một câu: “Xin ."
Nguyên nhân gì khác, cú đá của Lục Chỉ Niên khiến nhận rõ chênh lệch về sức mạnh giữa hai .
Cậu đánh Lục Chỉ Niên.
Vân Hi tùy tiện gật đầu, cô lãng phí quá nhiều thời gian loại .
Cô tiến lên kéo tay áo đồng phục của Lục Chỉ Niên, nhỏ giọng một câu: “Đi thôi."
Lục Chỉ Niên cúi đầu thấy dáng vẻ yên tĩnh ngoan ngoãn của cô, lực đạo truyền đến từ ống tay áo giống như mèo con cào ngứa.
Lần đầu tiên nảy sinh ý trêu chọc, chậm rãi hỏi một câu: “Cô là sợ lớn chuyện là——"
Lục Chỉ Niên dừng , vẻ mặt thản nhiên: “Lo lắng cho ?"
Cái gì?
Trên đầu Vân Hi hiện lên một dấu chấm hỏi, khuôn mặt trắng sứ hiện lên vài phần mờ mịt.
Lục Chỉ Niên vội, hai tay khoanh ngực, ung dung chờ đợi câu trả lời của cô, thấy cô lộ vẻ mặt mờ mịt, còn nhàn nhã nhắc nhở một câu: “Tại bảo đừng đánh?"
Vân Hi ngẩng đầu , trong đôi mắt xinh sạch sẽ, dối.
Cô suy nghĩ một chút, ánh chằm chằm của , thành thật đáp: “Cả hai."
Cô lớn chuyện, cũng vết thương lành của nứt .
Lục Chỉ Niên tùy ý "Ừm" một tiếng, vẻ mặt hài lòng , mà mở cửa xe, gọi cô: “Lên xe."
Vân Hi ngoan ngoãn ghế , xuống thấy Lục Chỉ Niên cũng theo đó , giống như vị trí sáng nay dường như thành lệ.
Cô ngẩng đầu ngoài cửa sổ, đột nhiên cảm thấy những buồn bực hôm nay đều đang theo gió tan biến từng chút một.
Về đến nhà, Vân Hi trong phòng khách bài tập, còn Lục Chỉ Niên tiện tay ném cặp sách lên ghế sofa, đó sải bước lên lầu.
Chỉ là khi lên lầu hình như nhớ điều gì đó, tùy ý dặn dò một câu: “Lát nữa thể đến gõ cửa, cô mở giúp nhé."
Vân Hi gật đầu đáp một tiếng "Vâng".
Khi bắt đầu cởi áo khoác đồng phục, cô nhanh chóng dời ánh mắt .
Lần nào Lục Chỉ Niên từ bên ngoài trở về đều thói quen về phòng tắm rửa ngủ bù, ở chung nhiều ngày, cô dần dần nắm rõ thói quen thể coi là thói quen nhỏ .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/gap-giua-mua-he-gmdw/11.html.]
Chỉ là mỗi đụng lúc kiêng dè cởi quần áo, cô sẽ mất tự nhiên mặt , cho dù chỉ là một chiếc áo khoác.
Cô thực sự dễ hổ.
Khoảng nửa tiếng , ngoài cửa vang lên tiếng chuông cửa.
Vân Hi đến gần thấy tiếng kêu gào của nam sinh ở bên ngoài.
"Anh Lục, Lục, ở nhà ?"
"Em đến thỉnh an đây, ở nhà ? Có ở nhà ?"
Có lẽ là Vân Hi chậm, ngoài cửa vang lên những tiếng gọi đủ kiểu.
"Ba Lục——"
"Ông Lục——"
"Tổ tông cầu xin mở cửa ——"
Mấy bước cuối cùng Vân Hi chạy vội qua, nếu cô sẽ còn thấy những xưng hô kinh thế hãi tục như nào nữa.
Vân Hi vặn mở cửa, thò đầu , nhỏ giọng chào hỏi: “Xin chào, đến tìm... Lục Chỉ Niên ?"
Bị gọi như , Vân Hi phát hiện thực sự thể thẳng tên của Lục Chỉ Niên, gọi cũng chút kỳ quái.
Tề Thịnh cũng ngờ, đến tìm Lục trả máy bay lái, nhưng mở cửa cho là một cô em gái xinh như .
"Chào em, chào em, là Tề Thịnh."
Cậu kích động tự giới thiệu, tiện thể nhiệt tình khen ngợi: “Em thật xinh , còn xinh hơn cả trong phim."
"Xin chào."
Vân Hi thái độ nhiệt tình của cho bối rối, nhưng vẫn lễ phép cùng trao đổi tên, chỉ là khi nhắc đến phim điện ảnh, tim cô đột nhiên thắt , thăm dò hỏi: “Phim điện ảnh ư?"
" , em ở trong phim cũng xinh .” Quả nhiên cái miệng của Tề Thịnh là miệng rộng, chuyện gì cũng thể ngoài.
Lúc còn ý thức trả máy bay lái và tìm Lục của , mà ở cửa trò chuyện với Vân Hi.
"Lần đầu tiên thấy em là ở màn hình phim điện ảnh, lúc đó cái gì cũng nhớ, chỉ nhớ em xinh ."
Tề Thịnh sờ sờ gáy, sợ Vân Hi tin, còn bắt đầu bán em: “Không chỉ ! Lúc đó tất cả mặt ở đấy đều em xinh , Lục còn..."
Nói đến một nửa, Tề Thịnh đột nhiên như hỏng miệng, nữa.
Điều khiến Vân Hi hiếm khi tò mò hỏi: “Lúc đó thế nào?"
"Không, gì..."
Vừa còn vui vẻ, ngừng nghỉ, bây giờ Tề Thịnh mặt mày khổ sở, ánh mắt chằm chằm phía Vân Hi.
Vân Hi theo ánh mắt của về phía , chỉ thấy Lục Chỉ Niên đang đút tay túi bên cạnh bể cá vàng.
Hẳn là mới ngủ dậy, mấy sợi tóc mềm đen vểnh lên, rõ ràng khóe môi nhếch lên một nụ , nhưng khiến thấy mà sợ hãi.
Nói tóm , mặt đều "Tề Thịnh, dám thêm một chữ nữa thì hôm nay đừng hòng bước khỏi cánh cửa ".
"Anh Lục, máy bay lái."
Tề Thịnh dâng lên bằng hai tay, thấy Lục Chỉ Niên như như , trong lòng sợ hãi.
Cậu lúng túng : “Anh Lục, vẫn nên lạnh mặt với em , cầu xin đấy."
Anh lên quả thực khiến hận thể đập đầu tường c.h.ế.t ngay lập tức vì bản mới nhiều.
"Nếu còn thì tự nhảy trong đó."
Lục Chỉ Niên mặt biểu cảm gõ gõ bể cá bên cạnh, đó về phía Vân Hi đang tò mò quan sát: “Muốn lúc đó xảy chuyện gì ?"
Không, cô .