Gặp Giữa Mùa Hè - 16.

Cập nhật lúc: 2025-03-20 06:41:14
Lượt xem: 37

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1LSyKCkOr4

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Tề Thịnh còn hết câu, thấy chạy ngoài.

 

là WeChat của Vân Hi, nhưng gọi cho là một khác.

 

Lục Chỉ Niên nắm chặt điện thoại, lực đạo lớn đến mức như bóp nát nó.

 

Cô gái đó chuyện với giọng điệu run rẩy, còn lắp bắp, nhưng những lời khiến kinh hãi.

 

— "Anh, quen...Vân Hi ? Hình như cô , cô bắt , bọn họ sẽ... hại cô ..."

 

Mất một lúc lâu, Lục Chỉ Niên mới một thông tin hữu ích từ lời của cô gái.

 

Anh đội mũ bảo hiểm của bạn , trèo lên chiếc xe địa hình ở cửa phòng bi-a, phóng như bay về phía trường Trung học 1 Nam Xuyên.

 

Vào trong khuôn viên trường, bước đầu phán đoán, đám thể đưa Vân Hi khỏi trường, nhưng camera giám sát của phòng bảo vệ đúng như lời cô gái , đều bọn chúng cố ý hỏng.

 

Lục Chỉ Nhiên khuôn viên trường rộng lớn, những tòa nhà dạy học sừng sững trong khuôn viên trường, ánh mắt chợt tối sầm .

 

Anh dùng cách ngu ngốc nhất, lục soát từng phòng học trống mà học sinh thường lui tới, từ tầng một leo lên tận tầng thượng, bỏ qua bất kỳ phòng học nào.

 

"Kẽo kẹt—"

 

Không qua bao lâu, sắc trời bên ngoài dần tối sầm , mờ mịt rõ năm ngón tay.

 

Trong nhà kho bỏ hoang, Lục Chỉ Niên thấy Vân Hi trói, ngay cả đồng phục cũng trở nên bẩn thỉu.

 

"Vân Hi."

 

Lần đầu tiên gọi tên cô một cách nghiêm túc, ngờ lúc .

 

...

 

Dường như đang gọi tên cô.

 

Trong phút chốc, vực sâu lạnh lẽo như thủy triều rút , màn đêm vô tận chen một tia sáng, đó ánh sáng ngày càng nhiều, nhiều đến mức đủ để lấp đầy căn phòng nơi cô đang ở.

 

Ánh sáng dần dần cũng chiếu đến cô.

 

Vân Hi từ từ mở mắt , thấy thiếu niên đang quỳ một chân mặt cô.

 

Cô gắng gượng rõ mặt như thể xác nhận, mơ hồ lên tiếng: "Lục... Lục Chỉ Niên."

 

"Lục Chỉ Niên..."

 

Vân Hi gọi nữa.

 

Cô trông bất an, vầng trán vốn trắng nõn lấm tấm những giọt mồ hôi, sắc mặt cũng ngày càng tái nhợt.

 

Nhìn thấy bộ dạng của cô, Lục Chỉ Niên khẽ cau mày, ba hai lượt cởi bỏ dây trói cô, do dự nhiều, trực tiếp cõng cả cô lên.

 

Bên ngoài tia nắng cuối cùng của mặt trời cũng tắt, bầu trời thành phố ánh đèn chiếu sáng thành một màu đỏ cam ảm đạm.

 

Lục Chỉ Niên cõng Vân Hi, cầu thang bình thường chỉ mất ba đến năm phút để , mất hơn gấp đôi thời gian.

 

Bước chân lớn, trông khác gì bình thường, nhưng vô thức kiểm soát lực đạo.

 

Khi cô bất an thốt tiếng rên rỉ, giọng của thiếu niên hòa cùng ánh trăng lạnh lẽo đáp một tiếng " đây".

 

...

 

Ngày hôm , khi Vân Hi tỉnh dậy giường, ký ức hỗn loạn giống như đang tự trốn tránh điều gì đó, đối với những chuyện xảy chiều hôm qua, đặc biệt là những chuyện khi hôn mê chỉ nhớ một vài đoạn mơ hồ.

 

Cô ngơ ngác ngẩng mặt, trần nhà trắng xóa của căn phòng, trong đầu mơ hồ hiện lên khuôn mặt của Lục Chỉ Niên, nhưng dám chắc chắn.

 

cứu về ?

 

Vân Hi lấy điện thoại định xin phép giáo viên chủ nhiệm, bấy giờ mới nhớ hôm nay là thứ bảy.

 

Xin phép thì cần, nhưng khi loanh quanh trong nhà một vòng, cô phát hiện bóng dáng của Lục Chỉ Niên.

 

Cô nhớ, thường thì lúc đều ở nhà ngủ bù.

 

hôm nay .

 

Do dự một chút, Vân Hi gọi một cuộc điện thoại, cô hỏi về chuyện ngày hôm qua.

 

Điện thoại kết nối nhanh, giọng nam cảm xúc gì vang lên: "A lô."

 

Ngược Vân Hi là chủ động gọi điện thoại, căng thẳng, lời đến miệng gì.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/gap-giua-mua-he-gmdw/16.html.]

Cô chần chừ nhẹ giọng hỏi một câu: "Anh ở nhà ?"

 

Một câu "Hình như thấy " còn kịp , thấy tiếng trêu chọc đột nhiên vang lên từ đầu dây bên .

 

— "Anh Lục, kiểm tra ?"

 

Không hiểu , mặt Vân Hi đột nhiên đỏ bừng, sắc hồng rõ ràng lan tràn khuôn mặt cô.

 

Cô bỗng nhiên cảm thấy may mắn vì đây là một cuộc điện thoại, chứ gọi video.

 

Cũng chính vì lời trêu chọc đột ngột đó, cô mới nhận rằng Lục Chỉ Niên ở dầu dây bên yên tĩnh cho lắm, đến khi xa hơn một chút tiếng và tiếng ồn ào mới dần dần biến mất.

 

" ở nhà, chuyện gì ?"

 

Vân Hi thấy hỏi.

 

"Không, gì."

 

Cô do dự một chút, chậm rãi hỏi: “Chỉ là, hôm qua là đưa về ?"

 

Gió thổi xào xạc, Lục Chỉ Niên cạnh giếng trời bỏ hoang, tùy ý "ừm" một tiếng: “Cô xuất hiện quá lâu, đợi sốt ruột nên đến trường tìm cô."

 

Thì ...

 

Vân Hi luôn cảm thấy chỗ nào đó đúng, nhưng .

 

Thấy cô gì, đầu dây bên truyền đến một câu: “Còn chuyện gì ? Nếu thì cúp máy đây."

 

Dường như còn chuyện quan trọng gì đó cần .

 

Vân Hi nhẹ nhàng "ồ" một tiếng, nhưng vội vàng lên tiếng hỏi khi điện thoại cúp: “Vậy còn nhớ hôm qua về bằng cách nào ?"

 

gấp, giống như điều quan trọng đối với cô.

 

"Hửm?"

 

Lục Chỉ Niên phát một âm thanh nhẹ.

 

Anh khựng một chút rõ ràng, hỏi: “Sao hỏi ?"

 

"Bởi vì, bởi vì cảm thấy hôm qua..."

 

Vân Hi hít mũi, cuối cùng vẫn : “ cảm thấy hình như hôm qua cõng về."

 

"Cô nghĩ nhiều ."

 

Bên nhanh chóng ngắt lời cô, giọng điệu thể nghi ngờ: “Tối qua cô xe của chú Trương về."

 

Vậy xem ký ức của cô quả thực hỗn loạn, Vân Hi nghiêm túc cảm ơn Lục Chỉ Niên xong mới cúp điện thoại: “Xin phiền ."

 

Cất điện thoại , ánh mắt cô dần chuyển hướng sang giỏ quần áo bẩn, nếu nhầm thì đó là bộ đồng phục cô mặc hôm qua, dì Vương còn kịp giặt, vết bẩn đó vẫn còn mang dấu vết của ngày hôm qua.

 

Về việc ai nhốt cô nhà kho, Vân Hi vẫn còn nhớ rõ.

 

Vì ghét phiền phức, cô bao giờ dễ dàng gây xung đột với khác, thường đánh giá là tính cách .

 

tính cách đến cũng giới hạn, cô cho rằng đối xử như mà còn thể hai chữ "tha thứ".

 

Trong đầu hiện lên khuôn mặt của Lư San San, Vân Hi tính toán trong lòng.

 

...

 

Sân thượng tầng cao nhất, Lục Chỉ Niên cúp điện thoại trở , áo khoác đen mở rộng càng nổi bật khí chất ngang tàng , bước qua những ống thép lộn xộn mặt đất, về phía hai nam sinh ở góc tường.

 

Nếu Vân Hi ở đây, lẽ sẽ nhận , đây là hai mà hôm qua Lư San San gọi đến để dạy dỗ cô.

 

Tề Thịnh canh ở một bên, thấy Lục Chỉ Niên điện thoại xong , vội vàng hỏi: “Anh Lục, định xử lý hai thế nào?"

 

Lục Chỉ Niên gì, ánh mắt lạnh lùng quét qua từng tấc khuôn mặt hai , khiến sợ hãi trong lòng, sự im lặng vô hình rõ ràng còn đáng sợ hơn cả tiếng mắng chửi.

 

Phía còn mấy nam sinh trường chuyên gọi đến, giống như tay sai cho , ai nấy đều vẻ mặt thiện, khí thế hung hãn.

 

"Tha cho chúng , chúng thực sự ý định gì cô gái đó."

 

Hai nam sinh ở góc tường bắt đầu lóc thảm thiết, run rẩy, ngừng cầu xin.

 

Lục Chỉ Niên cảm thấy buồn , đôi mày đen nhướng lên, khẽ nhạo: “Bây giờ mới sợ ?"

 

"Hôm qua lúc tụi mày nhốt cô bé nhà kho, nghĩ đến việc cô sợ ?"

 

 

Loading...